KINH THUẾ - Trang 172

Cuối cùng, Bạch Uy thoả mãn đứng dậy khỏi sô pha, nhìn Thường Thanh

từ trên xuống dưới chỉ còn mỗi đôi tất, y vươn vai nói: “Tôi đói rồi, anh làm
cung bảo kê đinh(1) cho tôi đi!”

Thường Thanh xoa chân, cảm thấy chỗ đùi mình như đống hỗn độn, liền

run run ngón tay, yếu ớt nói: “Cậu mịa nó còn là người sao? Đi ăn c*t đi!”

Xem chừng Bạch Uy thật sự rất đói, khi Thường Thanh bày cung bảo kê

đinh ra, Bạch thiếu gia đã ăn non nửa bát cơm với chao. Thấy cung bảo kê
đinh bóng nhẫy, y lập tức sáng mắt lên, rồi cầm lấy đôi đũa một cách tao
nhã, lia tới lia lui vài lần, món gà đã vơi phân nửa.

Thường Thanh dịch món gà về phía Bạch Uy, sau đó bưng bát, cũng ăn

ngấu nghiến.

Đối với tướng ăn của ông chủ Thường, Bạch Uy vẫn phản đối. Lúc bắt

đầu, mỗi bữa cơm đều phải góp ý ba bốn lần.

Cuối cùng, sau khi Thường Thanh không chịu nổi liền cho Bạch Uy uống

ba bát canh như nước rửa nồi, Bạch thiếu gia mới có chút tự giác của người
đứng dưới mái hiên.

“Ngân hàng đã đồng ý cho vay chưa?” Bạch Uy ăn no, liền mở miệng

hỏi.

“Đồng ý rồi! Tưởng Hành Trường đúng là người nhanh nhẹn, lần vay này

không tốt tí sức lực nào.”

Công trình lần này đòi hỏi vốn rất lớn, cho nên gần đây Thường Thanh

toàn liều lĩnh bán nhà còn tồn đọng với giá thấp, tranh thủ thu hồi vốn.

Việc buôn bán, nhất định phải nhìn xa trông rộng. Nhờ sự giới thiệu của

Bạch Uy, Thường Thanh làm quen với mấy lãnh đạo phòng xây dựng của
tỉnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.