trình dang dở của người khác, cho nên việc làm ăn rất phát đạt.
Khi Thường Thanh bước vào toà nhà thương mại cao cấp ở khu trung
tâm, chỉ liếc mắt đã thấy được tấm bảng “Nhà đất Hoài Dã”.
“Hoài Dã”? Dù Thường Thanh không đọc mấy sách nhưng cũng có thể
nhận ra được ý tứ của từ này.
Một cô gái mặc giống thư ký ngăn Thường Thanh lại: “Xin lỗi, ngài
không hẹn trước, tổng giám đốc Bạch không có thời gian gặp ngài.”
Thường Thanh nhỏ giọng nói bên tai thư ký: “Cô nói với tổng giám đốc
Bạch kính yêu của các cô là, tôi mịa nó hẹn trước phải chơi cưỡi ngựa với
y.”
Cô gái trợn to mắt nhìn Thường Thanh: “Anh nói gì cơ?”
“Không biết cưỡi ngựa? Làm tình trên giường biết không?”
Lúc này thư ký không nói gì cả, mặt cô đỏ bừng cả lên. Nếu không biết
Thường Thanh là phú ông lớn có tiếng của thành phố, phỏng chừng cô đã
gọi bảo vệ đuổi người đi rồi.
Nhìn thư ký chạy loạng choạng về phía văn phòng, Thường Thanh ngồi
trên sô pha tự đắc, ngâm nga
《 Sa gia banh 》.
Một chốc sau, thư ký đi ra: “Ông chủ Thường, mời vào trong.”
Tính ra thì hai người đã không gặp hơn nửa tháng.
Bạch Uy ngồi trong văn phòng sáng sủa rộng rãi, dương dương tự đắc
uống cà phê.
Thường Thanh không thích vị đắng của cà phê, anh ta từng cười Bạch Uy
uống cái này thật chẳng ra làm sao, Bạch thiếu gia liền dùng mũi hừ: “Cái