KINH THUẾ - Trang 201

Ngày công ty tuyên bố phá sản, Thường Thanh không đến công ty. Sau

khi tắt di động, một mình anh ta lái xe về ngoại ô thành phố.

Con hẻm quen thuộc ngày xưa đã bị phá nát, chỉ còn hai ngôi nhà trệt lẻ

loi nằm liền nhau, đắm mình trong sắc hoàng hôn.

Thường Thanh đi tới trước cửa nhà mình, đá gạch vỡ dưới cửa ra rồi mở

cửa vào trong.

Tất cả trong phòng vẫn như cũ, vặn radio, bài hát quen thuộc lại vang lên.

Thường Thanh đá giày vải sang một bên rồi ngồi xếp bằng trên giường

lò, nghe hơi thở trong phòng yếu dần, lại có cảm giác chẳng còn hy vọng.

Người đến tuổi trung niên, ý chí dâng trào khi thanh niên đã bị mài mòn

gần hết, phấn đấu hơn nửa đời người, lại đột nhiên từ đỉnh kim tự tháp rơi
trở về điểm xuất phát. Cảm giác mệt mỏi tuyệt vọng này thật sự không
thuốc nào chữa được.

Thường Thanh muốn khóc, lại không nặn ra được nước mắt.

Anh ta ngẩng đầu nhìn trần nhà dán báo và nói: “Mẹ, con về thăm người

đây. Con cũng không muốn quay về đâu, bởi vì con đã té ngã, không còn
mặt mũi nào gặp mẹ. Nhưng giờ con chẳng có chỗ nào để đi, lại quá mệt
mỏi, cho nên chỉ có thể về nhà ngủ một giấc.”

Nói xong liền để cả quần áo ngã xuống giường lò ngủ say.

Cảm giác này thật mịa nó thoải mái! Thường Thanh ngủ thẳng tới bình

minh, nếu không có mùi thịt bò hầm củ cải bay vào mũi, có lẽ anh ta vẫn
ngủ tiếp.

Mở mí mắt tèm nhèm ra nhìn, ông Vương ở bên cạnh đang run run đặt

một cái nồi nhôm cũ lên bàn đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.