KINH TIỂU BỘ - TẬP 7 - Trang 73

- Này hoàng hậu, bà đang nói đến những việc phải xảy đến: Khi tuổi tác chín
muồi, tóc đen này phải ngã màu bạc như vôi, ta thấy sự biến hoại của xác
thân theo năm tháng lúc đến tuổi lão thành, từ công nương cho đến mọi
người khác, dù có dịu mềm như tràng hoa sen xanh, sáng đẹp như vàng
ròng, và say sưa với niềm kiêu hãnh về tuổi xuân rực rỡ của mình. Này
hoàng hậu, đó là kết thúc đáng sợ của mọi loài hữu tình.

Hơn nữa, muốn trình bày chân lý với oai lực của một vị Phật, ngài ngâm hai
vần kệ:

4. Ta thường trông thiếu nữ xuân thì,

Uyển chuyển như cành lả lướt kia,

Kiêu mạn vì hình dung diễm lệ,

Mọi người say ngắm bước chân đi.

5. Cũng chính nàng kia, ta ngắm trông

(Trải qua đã tám, chín mươi năm)

Run run chân bước, tay cầm gậy,

Thân thể còng như ngọn liễu rung.

Trong vần kệ này bậc Ðại Sĩ nêu rõ nỗi khổ đau của dung sắc và giờ đây
ngài tuyên bố nỗi bất mãn của ngài với đời tại gia:

6. Những ý tưởng này ta xét luôn,

Tư duy vẫn đến giữa đêm đơn,

Ðời người thế tục ta không chuộng,

Ðúng lúc tu hành phải bước chân.

7. Dục lạc trong đời sống thế nhân

Là nơi hèn yếu để nương thân,

Trí nhân cắt đứt, theo đường khác,

Bỏ dục lạc đầy đủ lực hùng.

Như vậy trong khi tuyên bố các lạc thú lẫn khổ đau của tham dục, ngài giảng
bày chân lý với vẻ kỳ diệu của bậc Giác Ngộ, rồi ngài truyền đi mời thân
hữu của ngài đến nhận lại vương quốc: ngài từ giã vinh quang và quyền lực
giữa tiếng than khóc vang rền của thân bằng quyến thuộc, rồi trở thành bậc
hiền nhân khổ hạnh ở vùng Tuyết Sơn, và về sau chứng đắc Thiên định, ngài
được tái sinh lên cõi Phạm thiên.

*

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.