KITCHEN NHÀ BẾP - Trang 20

Lúc này đây, tôi vẫn chưa nghĩ ra được điều gì mình ước ao hơn thế, nên

tôi thấy mình hạnh phúc.

Luôn là như vậy. Tôi luôn là kẻ không bao giờ chịu vận động cho tới khi

nước đã xấp mé chân. Và cả lần này nữa, đúng vào tình thế ấy, tôi bỗng
được ban tặng một chiếc giường ấm áp nhường này. Tôi muôn phần cảm tạ
Chúa, người mà tôi chẳng rõ là có thật trên cõi đời này hay không.

Hôm đó, tôi trở về căn phòng cũ để thu dọn nốt chỗ đồ đạc còn sót lại.
Mở cửa ra, tôi thấy mình ớn lạnh. Căn phòng kể từ khi tôi bỏ đi dường

như đã mang một khuôn mặt khác.

Tối tăm, ắng lặng, không một hơi thở. Lẽ nào tất cả mọi thứ mà tôi

tưởng chừng như đã rất quen thuộc ấy lại đang phớt lờ tôi? Tự nhiên tôi
thấy mình chẳng còn dám nói, tớ đã về đây, nữa, mà chỉ dám cất tiếng xin
phép và rón rén bước vào như một người khách lạ.

Bà tôi chết, thời gian trong căn nhà này cũng đã chết.
Tôi thực sự cảm nhận được điều đó. Tôi chẳng còn có thể làm gì được

nữa rồi. Chẳng gì nữa, ngoài việc ra đi. Bất giác, tôi khe khẽ cất lên bài hát
Chiếc đồng hồ cũ của ông tôi trong khi kì cọ chiếc tủ lạnh.

Thế rồi chuông điện thoại reo.
Tôi chắc là như vậy. Tôi cầm lấy ống nghe. Điện thoại của Sotaro.
Hắn ta là... người yêu cũ của tôi. Hồi bệnh tình của bà tôi bắt đầu nặng

hơn, tôi đã chia tay với hắn.

- Alô? Mikage à?
Một giọng nói thân thuộc, tới mức làm tôi muốn phát khóc, vang lên.
- Sao lâu rồi mới gọi điện!
Vậy mà tôi vẫn đáp lại đầy vui vẻ. Có thể coi đó là một căn bệnh, nó

trầm trọng hơn cả nỗi thẹn thùng hay niềm sĩ diện.

- Chẳng là lâu lắm rồi không thấy cậu đến trường, mình chắc là có

chuyện gì rồi. Hỏi ra thì được biết bà cậu mất. Mình sửng sốt quá... Khó
khăn lắm phải không?

- Ừ, bà mất đi thành ra bận rộn hơn một chút.
- Bây giờ có đến chỗ mình được không?
- Được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.