- Tiên sinh, ngài và tại hạ có duyên cùng soi chung một kính, quả thật là
duyên sư đệ không nhỏ. Xin hãy xem chơi, nào xin mời.
Nói rồi tủm tỉm cười chìa kính ra. Thật chẳng ra làm sao, bị kính chiếu mà
không hiện hình. Musashi nhận lấy rồi bỏ vào bao, cùng lúc ngắm nhìn
dung mạo mỹ thiếu niên kia rồi bất thần với lấy thanh đoản kiếm Gou no
Yoshihiro đặt bên hông, thét to một tiếng chém tới liền. Cứ tưởng đối
phương đã đứt làm đôi, ai ngờ thiếu niên nhanh nhẹn thụp người tránh khỏi.
Chém nhát thứ hai thì thiếu niên lách qua phải tránh được.
- Tiên sinh, ngài đang đùa chơi gì vậy. Tại hạ không nhớ là đã trở thành
địch thủ của tiên sinh tự lúc nào.
Vừa nói vừa nắm lấy tay Musashi ấn xuống.
- Tiên sinh, ngài nghi ngờ điều gì về tại hạ phải không ? Tiên sinh nghi chơi
thì quả hợp tình hợp lý. Đêm qua tại hạ đến tiên sinh cầu võ nghệ và đấu
ngang ngửa, tiên sinh nghi ngờ cũng không sai. Nhưng thiên hạ vốn rộng
lớn, người nào không học mà đạt tới cực ý của con đường đó là thượng, kẻ
có học và đạt cực ý là trung. Còn như kẻ có học mà không thông thì là hạ.
Tiên sinh là người, tại hạ cũng là người. Tại hạ không biết ngài có học qua
ai mà đạt tới cực ý như thế này, còn tại hạ vốn chỉ là kẻ yêu thích võ nghệ
tầm thường. Xin ngài hãy giải tỏa mọi nghi ngờ.
Miyamoto Musashi vốn người ngay thẳng chính trực, chẳng phải hạng tâm
dạ xoa, lại nghĩ mình vốn chẳng học qua thầy nào mà ngộ ra chân lý của
kiếm đạo. Lời nói của thiếu niên này quả thật hợp tình hợp lý nên nghi ngờ
trong lòng bỗng tan biến ngay.
- Thật là vô cùng thất lễ, xin được lượng thứ.