Tôi chuẩn bị tinh thần để chấp nhận bất kỳ kết quả nào mình có thể tìm
ra. Khoa học không phải là những câu chuyện chúng ta muốn nghe – nó là
câu chuyện dữ liệu kể lại.
Ngay sau đó, Brunswick dừng lại và chỉ vào một ống kim loại dày, bị
chôn vùi một phần, chạy cắt qua đường mòn. “Trước kia, đường ống dẫn
dầu này chạy từ mỏ dầu tới Pucallpa,” anh nói. “Mấy năm trước họ ngừng
sử dụng nó và giờ thì phần lớn đã bị lấy cắp. Nó đánh dấu ranh giới vùng
đất của chúng tôi – từ đây tới dòng sông, chúng ta đang ở Mayantuyacu.”
Một tấm biển gỗ sơn lớn ghi: MAYANTUYACU – VÙNG CẤM.
“Vùng cấm?” tôi quay lại hỏi Brunswick. “Cấm đối với ai?”
“Những tên trộm gỗ, thợ săn, bọn chiếm đất. Chúng tôi đang cố gắng
làm những điều tốt đẹp ở Mayantuyacu – chữa lành con người và trao cho
họ những phương thuốc tự nhiên truyền thống. Chúng tôi có được tri thức
từ các loài thực vật và ông bà mình.” Anh ngừng lại, ngước nhìn một cây
cao lớn.
Brunswick nhẹ nhàng đặt tay lên thân cây. “Linh hồn sẽ bỏ đi khi đất đai
bị hoang hóa.”
Chỉ về phía tấm biển, anh nói thêm: “Mayantu biểu trưng cho linh hồn
của rừng và Yacu biểu trưng cho linh hồn của nước. Ở đây, chúng tôi chữa
lành bằng cách kết hợp cả hai linh hồn này.”
Với giọng kính trọng sâu sắc, anh khơi dậy mối đồng cảm trong tôi. Tôi
quyết định sẽ giữ kín các giả thuyết của mình về dòng sông – thậm chí, nỗi
hoài nghi khoa học lành mạnh về dòng sông cũng có thể bị hiểu sai là sự
thiếu tôn kính.
Đi đến đỉnh núi lớn thứ hai được bao quanh bởi những thân cây cổ thụ
cao lớn, canh giữ khu rừng xung quanh, chúng tôi nghỉ ngơi một lúc. Dì
Guida và tôi thở hổn hển. Chuyến đi hai tiếng trong cái nóng kinh người đã
vắt kiệt sức lực của chúng tôi.
“Gần đến rồi,” Brunswick cam đoan.
Khi cơn thở dốc giảm dần, tôi nghe thấy cái gì đó ở phía xa. “Tiếng gì
vậy?” tôi nói. “Nó giống như một con sóng nhè nhẹ.”