“Chúng ta che giấu để bảo vệ” – nhưng bây giờ, chúng tôi đang làm điều
ngược lại. Tôi nghĩ về những nhà thám hiểm mà những khám phá của họ đã
đe dọa hủy hoại những thứ họ khám phá ra. Ở Peru, khi Hiram Bingham
lần đầu tiên nhìn thấy Machu Picchu, ông có hình dung ra những tác động
mình sẽ gây ra với văn hóa của đất nước này, nền kinh tế của nó, cũng như
vị trí của nó trong hình dung của thế giới? Ông đã bao giờ dành một đêm
ngồi một mình giữa đống đổ nát, tự hỏi: Chúng ta có thể bảo tồn được nơi
này như thế nào nếu tiết lộ nó với thế giới? Bản năng của tôi mách bảo rằng
con đường đến bảo tồn nằm trong việc cho thế giới thấy họ cần phải bảo vệ
tuyệt tác tự nhiên này. Nhưng nếu tôi sai thì sao?
Đứng trên tảng đá, tôi nhận ra nghiên cứu về dòng sông đã dạy tôi về bản
thân mình nhiều hơn về địa chất, đặc tính địa nhiệt hay văn hóa bản địa.
Như Đại sư đã nói: “Dòng sông chỉ cho chúng ta thấy điều chúng ta cần
thấy.” Một người bạn từng hỏi tại sao tôi cứ quay trở lại nơi này. Giờ đây,
tôi nhận ra đó là bởi khi ở đây, bạn buộc phải để tâm, đối mặt với những
giới hạn của chính mình và làm việc trong những giới hạn ấy. Mỗi bước đi
phải được cân nhắc. Sai lầm sẽ có những hậu quả đau đớn. Xao lãng là một
điều quá xa xỉ.
Đèn đeo trán tập trung sự chú ý của tôi vào một khu vực nhỏ mà nó
chiếu sáng, khiến bóng tối ở ngoài kia dường như không thể xuyên thủng.
Tôi mong đợi những điều kỳ diệu chắc chắn nằm ở ngoài kia, được che
giấu trong bóng đêm hoặc được ẩn trong những điều bình thường. Đó chính
là bài học của bóng tối: chính quan điểm của chúng ta tạo ra ranh giới giữa
cái đã biết và cái chưa biết, linh thiêng và trần tục, những điều chúng ta cho
là hiển nhiên và những điều chúng ta còn phải khám phá.
Tôi đã từng bỏ lỡ bóng tối.