KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 109

- Nếu vậy, ta theo ngươi. Miễn ngươi hứa mãi mãi thủy chung và luôn

nhất phu nhất phụ.

Đến lượt gã giật mình:
- Thiếu môn chủ đã thật cân nhắc chưa? Vì chỉ với bản thân tại hạ còn

chưa biết mai hậu sẽ như thế nào. Nếu thêm Thiếu môn chủ nữa thì tương
lai càng thêm mờ mịt.

Nàng xạ mục quang nhìn gã:
- Ngươi muốn thoái thác?
Gã lắc đầu:
- Không hề. Trái lại chỉ vì lo cho Thiếu môn chủ mà thôi.
Nàng chợt bảo:
- Vậy ta có một đề xuất. Rất mong ngươi chấp nhận.
Gã gật đầu:
- Nói đi.
Nàng nói:
- Vì ta đã được gã cho ngươi thế nên tới đây nếu vì tuân mệnh phải gả

nữa cho Đường Phi Thạch thì ngươi vẫn phải tin đấy là ta chỉ giả vờ.

Gã giật mình:
- Sau đó thì sao? Vì lẽ nào Thiếu môn chủ đây có thể đoán biết trước

Đường Phi Thạch rốt cục rồi cũng chẳng đủ bản lãnh vượt qua quan ải cuối
cùng?

Nàng lắc đầu:
- Ngươi thật thông tuệ, chỉ nghe một đã hiểu mười. Tuy nhiên, xin chớ

hiểu ta có ác ý. Vì bất luận ai một khi chưa thật sự bế quan thì việc xuất
quan được hay không tuyệt đối chẳng thể đoán trước. Bất quá ta chỉ nghĩ,
điều này lạ lắm, chẳng hiểu sao đối với ngươi thì ta luôn tin ắt thành tựu,
riêng phần Đường Phi Thạch thì hoàn toàn ngược lại. Ngươi hiểu ý ta chứ?

Gã gật đầu:
- Ý Thiếu môn chủ muốn tại hạ cứ nhẫn nại chờ độ ba năm? Vậy vạn

nhất Đường Phi Thạch đủ bản lãnh xuất quan an toàn thì sao? Há lẽ khi đó
tự Thiếu môn chủ thoái hôn?

Ngờ đâu nàng thản nhiên gật đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.