KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 119

- Sao đuốc bỗng tắt? Đường Phi Thạch ngươi có còn ở trong này không?

Hay đã có kẻ nhanh hơn, kịp bắt giữ ngươi, phỗng tay trên của ta?

Ngờ đâu, giọng ngái ngủ của gã liền vang lên đáp lại:
- Tại hạ vẫn ở đây. Có phải bên ngoài trời đã sáng và cũng đến lúc chúng

ta lên đường?

Lập tức có tiếng bật hỏa tập và hai ngọn đuốc được thắp sáng trở lại cho

thấy cảnh trong lòng thạch động là gã đang co người nằm, như muốn ngủ
nữa và đứng cách đó không xa là nhân vật có gương mặt thon nhọn.

Mặt nhọn nghi hoặc hỏi gã:
- Ngươi tự nằm xuống?
Gã ngồi lên:
- Huyệt đạo dù bị điểm cũng đến lúc tự giải khai. Há lẽ tại hạ vẫn đứng

trong khi đã có thể ngã người nằm ngủ.

Mặt nhọn vẫn nghi:
- Là ngươi tắt đuốc?
Gã gật đầu:
- Để đuốc sáng, tại hạ không thể ngủ. Cũng nên thông cảm vì đã ngoài

một năm hơn, cho đến tận hôm qua, tại hạ đã quen với mọi sinh hoạt chỉ
diễn ra trong chỗ luôn mờ tối là Xuyên Cương động. Nhưng có gì không ổn
chăng?

Mặt nhọn hoang mang:
- Ta chỉ lấy làm lạ là tại sao ngươi không nhân cơ hội đào tẩu?
Gã đứng lên:
- Để làm gì khi tại hạ từng bảo vẫn cần có nhị vị đưa đi cùng. Mà này,

sao chỉ có một mình lão huynh quay lại? Người nữa đâu? Có phải vẫn đang
chuẩn bị theo mọi dự định đã sắp đặt?

Mặt nhọn chợt nhún vai:
- Đột ngột hắn đổi ý. Ta không tiện ngăn cản đành để hắn đi. Nhưng thôi,

đừng hỏi nữa vì tất cả đã sẵn sàng. Tuy chỉ còn ta và ngươi nhưng chớ nghĩ
ta không đủ bản lãnh giúp ngươi như đã hứa. Đi nào.

Gã liền theo chân mặt nhọn và cùng với lúc nhìn thấy quả nhiên đã có

sẵn một cỗ xe song mã chờ ở ngoài thì gã cũng kịp phát hiện từ một góc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.