KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 143

Đường Kim Phụng cũng động tâm:
- Ngươi cũng biết hai nhân vật này? Được lắm, kỳ thực ta vẫn đang tìm

họ. Vậy thế này, ta hứa cho ngươi toàn mạng nếu có thể mách bảo ta phải
tìm họ ở đâu.

Gã nhẹ nhõm:
- Tiểu thư nói thật?
Lão họ Trịnh nãy giờ chờ đợi có phần nóng nảy, chợt quát:
- Không được vô lễ với thiếu chủ nhân của lão phu. Ngươi thật đáng tội

chết, vì dám tỏ ra nghi ngờ.

Gã hoảng sợ kêu:
- Vì đây là chuyện liên quan đến sinh tử, bất luận ai lâm cảnh tương tự,

lẽ nào không được phép hỏi cho minh bạch? Nhưng nếu lão chẳng ưng thì
thôi, có cần phải tỏ ra hung hãn như vậy chăng? Thì để tại hạ nói vậy.

Đường Kim Phụng trịnh thượng bảo:
- Hãy nói mau. Kẻo ta mất hết nhẫn lại đấy.
Gã bảo:
- Có nhớ chỗ hôm qua tại hạ đã ngã vào? Ở dưới sâu đó có một địa đạo.

Tận cùng trong địa đạo là một hốc huyệt nhỏ. Ẩn trong đó có một phiến đá
mỏng, tại hạ đọc thì thấy ghi rõ bốn chữ Kỳ Lân bảo điển.

Đường Kim Phụng hoài nghi:
- Ngươi vẫn đặt phiến đá ở đó? Cớ sao không chiếm hữu?
Gã lắc đầu:
- Cảnh hôm qua là thế nào tiểu thư cũng rõ rồi. Tại hạ mãi lo cho sinh

mạng còn không xong, có tâm trí đâu để nghĩ đến việc chiếm hữu, lại là vật
chẳng hề dễ mang theo bên người.

Lão họ Trịnh cũng nghi ngờ:
- Tiểu thư đừng vội tin gã. Bởi gã có lắm quỷ kế, vạn nhất đây là thủ

đoạn gì nữa của gã thì sao?

Đường Kim Phụng có phản ứng khác hẳn:
- Lão hộ cung yên tâm. Bổn nhân có thể tin lời gã và nhất định tự có chủ

trương.

Đoạn ả quay trở lại với gã:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.