KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 183

thái. Vì nếu có thể tự nghĩ ra các chiêu thức cho riêng bản thân thì phải
chăng lòng mong muốn luôn được an thân của tiểu nhân càng dễ toại
nguyện?

Lão thái thái thở dài:
- Thì thôi vậy. Bởi lão thân đâu thể miễn cưỡng ngươi. Chỉ tiếc, ngươi có

chí khí, lão thân chỉ muốn tốt cho ngươi mà thôi.

Có phần xúc cảm. Châu Sách chợt bảo:
- Nếu vậy, sao không cho tiểu nhân một kỳ hạn, là một năm chẳng hạn?

Bởi đó cũng là quãng thời gian tiểu nhân cần hầu tự khẳng định bản thân.
Và sau đó...

Lão thái thái chợt chớp mắt, vô tình để lộ ra tia tinh quang chói ngời dù

chỉ là trong một thoáng, một sát na ngắn ngủi:

- Sau đó thì sao? Có thể hiểu đó cũng là quãng thời gian vừa đủ để ngươi

có cơ hội dò xét bổn phủ kỹ hơn và tường tận hơn?

Châu Sách cũng chớp mắt:
- Thân đang tạm thời ở đây nếu bảo sẽ không bao giờ lưu tâm để dò xét ở

đây thì là nói dối. Tuy vậy, điều tiểu nhân dò xét chỉ là cách hành xử của
quý phủ. Tiểu nhân tuyệt nhiên chẳng cần ưu đãi, trái lại nếu bản thân được
xử sự đúng theo tình người đối với người thì chỉ bao nhiêu đó cũng đủ để
tiểu nhân quyết định là đã chọn chỗ dung thân đúng hay không.

- Nếu không chọn đúng thì sao? Đấy là lão thân nói theo ngươi và mong

được biết mọi dự định của ngươi?

Châu Sách cười cười:
- Không đúng thì ly khai, thế thôi. Và đối với tiểu nhân, thời gian một

năm gởi thân ở quý phủ ắt chỉ là một vết khắc nào nữa sẽ cũng lưu lại thành
ký ức.

Lão thái thái cũng tỏ ra phiền muộn:
- Xem ra ở ngươi cũng từng đã có khá nhiều những ký ức buồn. Thật hy

vọng ký ức sẽ có từ bổn phủ cũng đừng tương tự. Vậy thì tùy ngươi. Hãy đi
đi, vì dường như ả a hoàn ngoài kia đã chờ ngươi lâu rồi đấy.

Châu Sách nhẹ thở ra:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.