KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 197

Thượng Quan Tuyết Hà ắt vì xót xa cho đại ca, cũng lên tiếng nài nỉ Thu

Nguyệt:

- Nếu gã thật sự biết võ công thì sao không nhân dịp này cho gã thể hiện?
Thu Nguyệt thở dài, nhìn Châu Sách:
- Nhưng ở gã làm gì có dù chỉ một chiêu hay một thức để thể hiện. Bất

quá sở học của gã chỉ để tự hộ mệnh cho bản thân gã mà thôi.

Chợt Châu Sách bảo:
- Cũng may, trong mấy ngày qua tự tiểu nhân vẫn kịp nghĩ ra một vài

chiêu thức. Vậy Nhũ nương thuận chăng nếu tiểu nhân nguyện ý tự bôi xấu
một phen, cũng là cách để Đại thiếu gia thỏa nguyện?

Thu Nguyệt giật mình:
- Nhanh thế ư? Vậy đó là những chiêu gì? Do ngươi nghĩ ra thật sao?
Châu Sách lấy tay chỉ về phía đống củi vẫn đang được bửa dang dở:
- Ở đây nếu vị nào có mục lực tinh tường thì cứ tự đến mà xem. Những

chiêu do tiểu nhân nghĩ ra phần thì vô danh, bởi chưa biết gọi như thế nào,
phần thì chẳng cần nhiều biến hóa, rất dễ cho chư vị nhìn là biết ngay có đủ
lợi hại hay không.

Thượng Quan Tuyết Hà cau mặt:
- Ý muốn nói, lúc bửa củi cũng là lúc ngươi luyện chiêu? Loại công phu

gì kỳ vậy?

Thu Nguyệt thì chạy đến đống củi, chợt nhặt một mảnh và quay trở lại

với vẻ mặt khá nghiêm trọng:

- Nhìn đây. Quả nhiên trong lúc bửa củi gã có vận dụng nội nguyên chân

lực. Điều khác thường ở đây là kết quả lưu lại cho thấy trong chiêu của gã
cũng có đủ cang nhu. Chỉ tiếc là vì chưa biết lượng kình, khiến cang nhu
lúc thừa lúc thiếu, làm vết bửa khi thật phẳng khi vẫn sần sùi. Dù vẫn vẫn
nói lên sở học của gã gồm đủ cang nhu, là loại công phu quả hiếm thấy.

Lôi Vị Thanh cũng kinh ngạc:
- Nhũ nương tiền bối nhận định rất đúng. Và điều lạ hơn là sao gã lại bảo

chiêu thức của gã chẳng cần biến hóa. Có phải gã tin chắc hễ phát chiêu là
đắc thủ? Thật chứ?

Thượng Quan Võ cười lạt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.