KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 198

- Nghĩa là gã quá tự phụ, cũng quá đỗi ngông cuồng. Lại đây, bất luận

ngươi thân thủ ra sao, Thượng Quan Võ ta vẫn quyết lĩnh giáo.

Châu Sách chợt lạnh giọng:
- Tiểu nhân hãy còn chờ ý Nhũ nương. Và nếu cần, xin cũng hãy thỉnh ý

lão thái thái. Nhân đó, xin bẩm hộ tiểu nhân một lời, rằng thủy chung tiểu
nhân vẫn chỉ muốn được an thân. Còn nếu cứ mãi thế này, thì như đã tỏ
bày, hãy để tiểu nhân lập tức ly khai, ắt sẽ tốt hơn.

Thu Nguyệt dần tái mặt, vội bảo:
- Ý ngươi ám chỉ sẽ khó nương tay một khi đã xuất phát chiêu kình? Nếu

là vậy, ôi, để ta khuyên Đại thiếu gia một lời. Thà như vậy hơn là bảo ta đi
bẩm báo với lão thái thái.

Thượng Quan Võ cũng tái mặt:
- Nhũ nương cũng ám chỉ Thượng Quan Võ ta nhất định thảm bại vì gã

kia? Thật không sao chịu được, Nhũ nương mau tránh ra. Ta nhất định cho
gã một bài học.

Thu Nguyệt bối rối, cũng là quá sợ hãi, chỉ biết nhìn Châu Sách và

Thượng Quan Võ nhưng chẳng thể thốt lên lời nào.

Thấy vậy, Châu Sách thở dài:
- Được rồi. Tiểu nhân thật không nỡ để Nhũ nương khó xử. Bất quá để

tiểu nhân tự hứng chịu vài kích, ắt cũng chẳng hại chi. Nào, hãy lùi và đừng
quá lo lắng như thế nữa.

Thu Nguyệt cảm kích:
- Ta biết ngươi chịu được. Vậy hãy giúp ta và cứ biết rằng ta sẽ chẳng

quên cử chỉ của ngươi hôm nay.

Châu Sách gật đầu và tự tiến đến gần Thượng Quan Võ:
- Tiểu nhân sẽ cho Đại thiếu gia toại nguyện và quyết không phản kích.

Nhưng hãy hứa, không được công quá tam chiêu và nhất là không chủ ý
công vào các chỗ hiểm. Nếu được vậy xin Đại thiếu gia cứ ra tay tùy ý.

Thượng Quan Tuyết Hà giật mình kinh hãi:
- Ngươi đã phát cuồng chăng? Hoặc giả quá tự phụ, xem công phu của

Thượng Quan phủ gia chẳng ra gì? Cho ngươi hay, kể cả bậc tiền bối võ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.