KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 242

thân cũng chẳng biết nếu có thể thì phải giúp như thế nào, hầu đừng gặp
cảnh lợi bất cập hại. A...

Chợt có tiếng đúng là của Châu Sách cất lên khá gần:
- Đã phiền đến lão thái thái, tiểu nhân thật áy náy khôn xiết.
Ai cũng ngạc nhiên quay nhìn và Thượng Quan Tuyết Hà reo lên thật

mừng:

- Đa tạ cao xanh đã cho Tuyết Hà nhìn thấy lại Châu huynh như ngày

nào.

Châu Sách mỉm cười, thần tình mười phần tươi tỉnh, vội thi lễ nói với lão

thái thái:

- Đại thiếu gia đã như thế nào? Ắt nhờ hồng phúc của lão thái thái, Đại

thiếu gia đã hồi phục.

Lão thái thái gật đầu, tìm chỗ ngồi xuống và cũng ra hiệu cho Châu Sách

cùng ngồi:

- Về Võ nhi thì không cần bàn vội. Vì qua sắc thái của ngươi lúc này,

chẳng nét nào trầm mặc ưu tư, lão thân đoán, như ngươi đã có câu đáp án
cho dù kỳ hạn một năm chưa mãn? Và nếu lão thân liều đoán không lầm thì
lời đáp cũng sẽ là lời từ biệt.

Châu Sách cũng tự tìm chỗ ngồi xuống:
- Lão thái thái liệu việc như thần. Và nếu biết trước thế này, lẽ ra tiểu

nhân nên tự tìm lão thái thái sớm hơn.

Thượng Quan Tuyết Hà phát hoảng:
- Sao phải ra đi? Thượng Quan phủ gia luôn rộng mở, nhất là đối với

Châu huynh. Vậy thì...

Lão thái thái lừ mắt:
- Ngươi biết gì mà nói chen vào? Hãy mau ra ngoài, chờ lão thân nói

xong đã.

Châu Sách ngăn lại:
- Xin để tiểu thư lưu lại. Vì tiểu nhân quyết định sẽ ngay lập tức ly khai.
Lão thái thái bỏ qua Thượng Quan Tuyết Hà, quay lại với Châu Sách:
- Thật như thế ư? Vậy không phải ngươi đang có gì cần nói hay sao?
Châu Sách kinh ngạc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.