KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 273

Đang tọa công điều thương, Châu Sách chợt mở bừng hai mắt để ra hiệu

gọi Thượng Quan Tuyết Hà lại gần:

- Đừng hốt hoảng. Cũng có khi họ sẽ không tìm đến đây. Nhưng dù có,

muội hãy nghe ta dặn, là lập tức đưa lão nhân gia đi với muội. Ta không
sao, sẽ cầm chân họ càng lâu càng tốt, sau đó cũng lập tức bám theo. Nhớ
chưa?

Cùng ngồi tọa công cách đó không xa, lão thái thái cũng bất thần hé mở

đôi mắt:

- Không cần phải thì thào nếu chỉ vì sợ gây kinh động đến lão thân. Trái

lại do đã nghe nên lão thân không tán thành điều ngươi vừa sắp đặt. Tốt
nhất, đã đi thì đi cả. Huống hồ theo lão thân nhận định, nội thương của
ngươi nào phải nhẹ?

Châu Sách nhẹ thở ra:
- Nhưng nếu không có người cầm chân, chỉ e chúng ta vừa lẻn đi ra phía

hậu miếu lập tức sẽ bị họ phát hiện. Xin chớ lo, vì hài nhi tự lo liệu được.

Thanh âm lao xao phía ngoài xa lại vang lên với chiều hướng cho biết

cũng đang tiến dần về phía ngôi sơn miếu, nơi đang có Châu Sách, lão thái
thái và Thượng Quan Tuyết Hà đành tạm dừng để lo dưỡng thương.

Diễn biến này khiến Thượng Quan Tuyết Hà vừa lo sợ vừa bối rối, chẳng

biết toan liệu hoặc đối phó thế nào, thì bất ngờ thấy Châu Sách dùng mắt ra
hiệu.

Thượng Quan Tuyết Hà thở dài, miễn cưỡng tiến lại gần lão thái thái:
- Nội tổ mẫu...
Thật mau, lão thái thái đã tự đứng lên và cũng buông tiếng thở dài:
- Được rồi. Ngươi rất có tâm cơ, lão thân hy vọng vẫn còn gặp lại, chỉ là

để đền đáp bao ân tình ngươi đã dành cho Thượng Quan phủ gia. Thôi, mau
đi nào, Tuyết Hà.

Nhưng cả hai chưa kịp đi thì ngay bên ngoài miếu đã vang lên tiếng quát:
- Trong miếu quả thật có người. Ai vậy?
Vẫn thản nhiên dùng mắt thúc giục cả hai phải nhanh hơn, Châu Sách

đồng thời cũng tự mở miệng quát ngược ra ngoài:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.