KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 43

- Vậy ngươi gọi Đường Như Sơn là gì?
Gã lập cập đáp:
- Đấy là gia phụ. Vì Đường Như Sơn có quan hệ phụ tử cốt nhục với tại

hạ.

Lão bà bà hạ tay xuống:
- Hảo. Và ngươi sẽ được ta phóng thích nếu tiếp tục ngoan ngoãn, cho ta

biết cần phải tìm một vật ở đâu.

Gã ngơ ngác:
- Vật gì?
- Kỳ Lân bảo điển.
Gã ngơ ngẩn thần tình:
- Vật này ư? Nhưng dường như tại hạ chưa từng nghe qua.
Lão bà bà cau mày:
- Ý muốn nói ngươi không thể biết?
Sợ lão bà bà lại phát tác, gã lại nói:
- Cũng có thể tại hạ chưa hề nghe phụ thân đề cập đến. Vì suy cho cùng,

tại hạ hãy còn bé nhỏ. Nhưng cũng không biết chừng tuy có nghe nhưng do
lúc nãy nhất thời tại hạ không thể nhớ ra. Lão bà bà lẽ nào không hiểu hoặc
không thông cảm điều đó.

Lão bà bà chợt lùi lại:
- Ta tạm cho ngươi cơ hội. Hãy cố nhớ. Và nếu nhớ, hãy mau cho ta biết,

hầu đổi sự toàn vẹn cho chính sinh mạng của ngươi. Rõ chưa?

Gã hoang mang sợ hãi và gật đầu:
- Rõ rồi. Chỉ mong lão bà bà cho tại hạ thêm ít thời gian. Còn bảo nhớ

ngay thì e vô khả.

Lão bà bà bật cười và bỏ đi.
- Lâu hay mau đều tùy ngươi. Bởi ngươi càng mau nhớ ngày nào thì

ngày ấy sẽ là ngày ngươi được ta dung tha. Còn bây giờ, hãy tạm chịu
chung số phận như Trịnh Bất Vi. He he...

Thế là lão đại hung lại xuất hiện, lần này để nhấc gã mang đi. Và cuối

cùng cảnh trạng cũ lại tái diễn. Đó là quanh gã vẫn tối âm u, với một vết
vạch khá sâu trên mặt đất, là giới hạn tạm phân cách giữa gã và lão nho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.