KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 44

quan Trịnh Bất Vi. Có khác chăng là lão nho quan vẫn ngồi đó nhưng thần
tình lúc này thật thảm hại.

Thấy vậy, gã toan lên tiếng:
Chợt lão nho quan xua tay và thì thào với gã:
- Ngươi nên ngủ một lúc thì hơn.
Lập tức người gã nhũn ra, ngã nắm xuống và đôi mắt díp lại. Gã ngủ.
* * * * *
Rồi cũng đến lúc lão nho quan bỗng dưng gọi gã:
- Đường Phi Thạch.
Gã tươi nét mặt và đi đến gần vệt vạch:
- Tiền bối vậy là đã ổn? Suốt thời gian qua vãn bối cứ luôn lo lắng, lại

còn ngỡ ắt vì vãn bối đã sai phạm gì đấy khiến tiền bối phật lòng, dù vẫn ở
cận kề nhưng chờ mãi vẫn chẳng thấy tiền bối gọi lại trò chuyện.

Lão nho quan cất giọng khẽ gọi:
- Vậy ngươi có điều gì làm ta phật ý chưa?
Gã ngập ngừng khá lâu rối mới lắc đầu:
- Phần vãn bối thì chắc là không, nhưng biết đâu với tiền bối, ở vãn bối

có một hành vi nào đó không thuận ý thì sao? Vậy nếu có, mong được tiền
bối lượng thứ. Vì sẽ buồn biết bao nếu vãn bối chẳng được cùng ai trò
chuyện.

Lão nho quan cười nhẹ:
- Có lẽ ngươi chẳng quen nếu phải lâm cảnh cô tịch? Phải chăng vì thế

ngươi bảo cả một ngày vừa qua ngươi luôn lo lắng cho ta?

Gã kinh ngạc:
- Ắt có chuyện gì nhầm lẫn ở đây. Vì theo vãn bối tính, dựa vào những

hai giấc ngủ dài của vãn bối thì chí ít thời gian trôi qua đến hôm nay phải
sang đến ngày thứ ba. Sao tiền bối bảo chỉ mới một ngày?

Lão nho quan vẫn cười cười:
- Ngươi vẫn chưa đáp lời ta? Hay ngươi cố tình lẩn tránh, không muốn

đáp?

Gã lắc đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.