KỲ LÂN BẢO ĐIỂN - Trang 53

Lão nho quan sững người:
- Hay! Ta thật sự không nghĩ ra. Ngươi khá thật đấy, Đường Phi Thạch.
Gã nhoẻn cười và đứng lên:
- Thật không dễ được tiền bối khen. Dù vậy, để giúp cho tiền bối cùng

thoát, vãn bối đành muối mặt nhận lời khen tặng này. Nhưng để vãn bối thử
tìm xem đã. Có phải tiền bối vừa bảo: Tả tam hữu nhị? Và đi theo chiều
thuận?

Lão nho quan sững sờ gật đầu:
- Tiểu khả ngươi có tư chất khá thật. Thảo nào những gì ta chỉ điểm

chẳng hề nghe ngươi hỏi lại dù một đôi câu. Có vẻ ngươi nghe qua đều hiểu
ngay thì phải?

Gã lắc đầu, vừa đáp, vừa đi xa dần:
- Không phải hết tất cả đểu như vậy. Mà chỉ do những yếu quyết tiền bối

chỉ điểm là quá ít, tạm thời chưa đủ gây khó hiểu cho vãn bối. Còn nếu
được chỉ điểm nhiều hơn, ắt hẳn vãn bối không đủ tư chất, nhất định sẽ
khiến tiền bối thất vọng và không còn khen như vậy nữa.

Gã di chuyển trong trận và lập tức cảm thấy quanh gã đã có những biến

đổi. Để rõ hư thực, gã thử quay đầu nhìn lại và quả nhiên chẳng còn nhìn
thấy lão nho quan Trịnh Bất Vi đâu nữa. Qua đó, gã thán phục nhân vật nào
đã nghĩ ra và bố trí nên trận đồ. Và gã nghĩ tư chất và sự thông tuệ của
nhân vật ấy mới thật sự đáng nể. Bản thân gã tuyệt chẳng dám sánh.

Nhưng sau một lúc đi quanh, gã quay lại chỗ lão nho quan với vẻ mặt

thất vọng.

Trái lại, vừa thấy gã, lão nho quan đã hiểu ngay sự thể:
- Có phải ngươi không đủ sức lăn tảng đá dù đã tìm thấy?
Gã gật đầu:
- Không những vậy, lúc lăn ắt sẽ gây tiếng động. Đấy là điều đáng lo

nhất. Nếu không, vãn bối nghĩ vẫn có thể hoặc tìm cách hoặc cứ cật lực lăn
tảng đá đến đây.

Lão nho quan ầm ừ:
- Đã như thế, giờ ngươi toan liệu ra sao? Bỏ cuộc vì thúc thủ ư?
Gã thở dài:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.