Phật nói:
Bạn thậm chí đã không nhận biết thấu đáo về cuộc sống của mình,
cái là điều có ý nghĩa nhất ở đây. Bạn thậm chí đã không điều tra về
nó - về nó là gì. Bạn đã coi nó như đương nhiên có, trên bề mặt. Tất
cả tri thức của bạn về cuộc sống đều là vay mượn. Bất kì điều gì
bạn biết cũng không phải là điều bạn biết - nó là từ ai đó khác.
Tôi đã nghe:
Một nữ sinh y tá gặp phải câu hỏi sau trên tờ giấy thi: 'Hãy nêu năm
lí do tại sao sữa mẹ lại tốt hơn sữa bò.'
Cô ấy trả lời. Thứ nhất: bởi vì nó tươi hơn. Thứ hai: bởi vì nó sạch
hơn. Thứ ba: bởi vì mèo không thể với được tới nó. Thứ tư: bởi vì
nó dễ đem đi cùng bạn trong cuộc hành trình.
Cố mãi mà cô ấy không tài nào nghĩ được lí do thứ năm. Bạn thử
mà xem... ngay cả bốn điều này cũng không là lí do. Thất vọng quá,
cô ta liếc sang nhìn bài của sinh viên nam cạnh mình, và thế rồi viết,
Thứ năm: bởi vì nó bắt nguồn từ bình chứa nhỏ bé xinh xắn thế.
Đây là cách bạn vay mượn tri thức, nhìn quanh đây đó. Đây là tất cả
mọi điều bạn biết. Bạn đã không nhìn thẳng. Và chừng nào bạn còn
chưa nhìn thẳng, bạn sẽ vẫn còn ngu si, bạn sẽ vẫn còn tầm
thường.
Khó mà thấu đáo trong học tập và vét hết trong điều tra.
Khó mà kìm nén lòng tự hào bản ngã.
Một trong những điều gian khó nhất trong cuộc sống là không nghĩ
về bản thân mình như điều phi thường. Tất nhiên, đây là điều bình
thường nhất trên thế giới để nghĩ, bởi vì mọi người đều nghĩ mình là
phi thường. Mọi người đều nghĩ mình là phi thường, cho nên cảm
giác là phi thường lại là điều bình thường nhất. Nhìn quanh xem -
dầu vậy bạn vẫn cứ nghĩ rằng mình là phi thường.
Phật nói điều đó là rất khó, nhưng nếu bạn thực sự muốn đi trên con
đường, bắt đầu cảm đi... chỉ là bình thường thôi. Đừng đòi hỏi điều
phi thường gì.
Và điều này là cái đẹp của toàn thể sự việc - khoảnh khắc bạn trở
thành bình thường, bạn trở thành phi thường. Khoảnh khắc bạn
không đòi hỏi rằng bạn là ngoại lệ, bạn là ngoại lệ... bởi vì việc đòi