hỏi này là bình thường thế. Mọi người đều nói mình là duy nhất,
ngoại lệ. Mọi người có thể nói, có thể không nói, nhưng sâu bên
dưới họ biết mình là ai.
Trở nên tỉnh táo đi. Làm sao bạn có thể là phi thường được? Hoặc
mọi người đều phi thường, thế thì bạn cũng phi thường - nhưng
phỏng có ích gì? Nếu tính phi thường là phẩm chất chung của mọi
người, thế thì việc đòi hỏi về nó phỏng có ích gì? Hoặc mọi người
đều phi thường, bởi vì mọi người đều tới từ cùng một nguồn của sự
tồn tại, hoặc mọi người đều bình thường, bởi vì mọi người đều từ
cùng một cội nguồn của sự tồn tại.
Bất kì điều gì bạn nghĩ về mình, cũng nghĩ về người khác như thế
nữa đi. Và bất kì điều gì bạn nghĩ về người khác, cũng nghĩ về bản
thân mình như vậy. Và thế thì tự hào sẽ biến mất. Tự hào bao giờ
cũng là phù phiếm. Tự hào bao giờ cũng vì những lí do sai. Tự hào
giống như cơn sốt và bạn không bao giờ có thể lành mạnh với nó
được. Nó là cơn sốt.
Khó mà không cảm thấy khinh thường với người thất học.
Phật đặc biệt nhắc tới điều đó. Khi bạn thấy ai đó dốt nát hơn mình,
bạn bỗng nhiên cảm thấy sự coi thường đó. Bởi vì khi bạn thấy ai đó
có học hơn mình, bạn cảm thấy ghen tị. Cả hai điều này đi cùng
nhau - khinh thường những người đằng sau bạn và ghen tị những
người đằng trước bạn. Khinh thường và ghen tị chỉ ra rằng bạn liên
tục so sánh bản thân mình với người khác.
Đừng bao giờ so sánh, bởi vì mọi so sánh đều ngu xuẩn. Mọi người
đều chỉ như bản thân mình. Phỏng có ích gì mà so sánh? Bạn là ai
mà so sánh? Và bạn là ai mà ấn định tiêu chuẩn - để quyết định ai là
người có học và ai là người không có học? Bạn là ai để làm ra tiêu
chuẩn ai là đẹp và ai là không đẹp? Bạn là ai? Sao bạn phải phán
xét? Jesus nói, 'Ông không phán xét.'
Khó mà là người hiểu biết và thực tế.
Chừng nào mà tri thức còn chưa là của riêng bạn, bao giờ cũng có
đứt quãng giữa điều bạn biết và điều bạn làm. Bởi vì bất kì điều gì
bạn làm cũng không thể được biến đổi bởi tri thức thu thập từ người
khác; nó không thể được thay đổi bằng tri thức vay mượn. Nó thay
đổi chỉ khi sáng suốt của bạn nở hoa. Khó mà có cuộc sống tổng
hợp, hài hoà giữa điều bạn biết và điều bạn làm.