KỶ LUẬT CỦA SIÊU VIỆT - TẬP 2 - Trang 285

Tôi chạy xô ra khỏi căn phòng, đi ra phố. Một thôi thúc lớn lao có đó
chỉ để ở dưới bầu trời với sao, với cây, với đất... ở với tự nhiên. Và

lập tức khi tôi bước ra, cảm giác bị ngộp biến mất. Chỗ đó quá nhỏ
cho một hiện tượng lớn như thế. Ngay cả bầu trời cũng là chỗ nhỏ

cho hiện tượng lớn đó. Nó còn lớn hơn bầu trời. Ngay cả bầu trời
cũng không phải là giới hạn cho nó. Nhưng thế rồi tôi cảm thấy thoải

mái hơn.
Tôi bước tới khu vườn gần nhất. Nó là bước đi hoàn toàn mới, cứ
dường như lực hút đã biến mất. Tôi bước đi, hay tôi chạy, hay tôi

đơn giản bay; khó mà quyết định được. Không có sức hút, tôi cảm
thấy vô trọng lượng cứ dường như năng lượng đang đem tôi đi. Tôi
ở trong tay của năng lượng khác nào đó.
Lần đầu tiên tôi đã không một mình, lần đầu tiên tôi không còn là

một cá nhân nữa, lần đầu tiên giọt nước đã đi tới và rơi vào đại
dương. Bây giờ toàn thể đại dương là của tôi, tôi là đại dương. Đã

không có giới hạn nào. Một sức mạnh vô cùng nảy sinh cứ dường
như tôi có thể làm bất kì cái gì. Tôi không có đó, chỉ sức mạnh có

đó.

Tôi tới khu vườn nơi tôi vẫn hay tới mọi ngày. Vườn đã bị khoá,

khoá vào ban đêm. Lúc đó quá muộn rồi, lúc đó đã gần một giờ
đêm. Người gác vườn đã ngủ say. Tôi phải đi vào vườn như kẻ

trộm, tôi phải trèo qua cổng. Nhưng cái gì đó đã kéo tôi tới khu
vườn. Điều đó không ở bên trong khả năng của tôi để tự ngăn cản

mình. Tôi chỉ nổi.
Đó là điều tôi ngụ ý khi tôi nói đi nói lại 'nổi cùng dòng sông, không
xô đẩy dòng sông'. Tôi đã thảnh thơi, tôi đã trong buông bỏ. Tôi đã

không có đó. Nó có đó, gọi nó là thượng đế - thượng đế có đó.

Tôi muốn gọi nó là nó, bởi vì thượng đế là một từ quá con người, và

đã trở nên quá bẩn thỉu bởi quá nhiều việc sử dụng, đã trở thành
quá bị ô nhiễm bởi biết bao nhiêu người. Người Ki tô giáo, người

Hindu, người Mô ha mét giáo, các tu sĩ và chính khách - họ tất cả
đều đã làm suy đồi cái đẹp của từ này. Cho nên để tôi gọi nó là nó.

Nó có đó và tôi đã được mang đi... được mang đi bởi con sóng triều.
Khoảnh khắc tôi đi vào vườn mọi thứ trở nên chói sáng, nó ở khắp
chỗ đó - phúc lành, ân huệ. Tôi có thể thấy cây cối lần đầu tiên -
mầu xanh của chúng, cuộc sống của chúng, chính nhựa cây của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.