bánh xe. Đó là điều gàn dở là gì. Tính cá nhân của bạn là sự gàn dở
của bạn.
Xã hội không ưa tính cá nhân của bạn: nó muốn các máy móc,
người máy hiệu quả. Nó không muốn các Picasso, nó không muốn
chư Phật, nó không muốn các Wagners, các Nietzsches - không.
Đôi khi họ là tốt cho sự thay đổi, nhưng quá nhiều họ thì thế giới
không cần. Và họ là những người hay gây rối: họ làm tan tành nhiều
lí tưởng, họ cứ liên tục kéo nhân loại về những mục tiêu không biết
nào đó. Họ chẳng bao giờ vì người thường. Đôi khi điều phi thường
phải xảy ra, chỉ thế thì con người mới có thể cảm thấy ở nhà. Cái
thông thường và bình thường và chung chung là vô ích, thất vọng.
Xã hội không muốn họ. Xã hội có thể dung thứ vài người - thế nữa
xã hội cũng đã vướng phải nhiều khó khăn. Bằng không, sao Jesus
lại bị đóng đinh? Xã hội không thể dung thứ được con người này.
Ông ấy đã liều không chỉ cuộc sống của riêng mình - ông ấy đã liều
cuộc sống của những người khác nữa. Ông ấy đã mở ra một cánh
cửa gàn dở nào đó, không chỉ cho bản thân mình mà còn cho những
người khác nữa. Xã hội sợ.
Xã hội muốn mọi người gần chết. Chỉ một yêu cầu được xã hội cần
tới với người sống và đó là ở chỗ họ phải hiệu quả. Họ phải làm việc
cật lực, sản xuất nhiều hơn, là công dân tốt, biết vâng lời, sống thoải
mái và chết im lặng. Họ không nên tạo ra bất kì tiếng động nào trên
thế giới. Họ thậm chí không nên hát lên bài ca. Họ không nên nhảy
múa trên phố. Họ nên chỉ sống dường như họ chưa hề tồn tại. Họ
nên sống như con số chứ không như cá nhân. Họ không nên khẳng
định tính cá nhân của mình theo bất kì cách nào. Họ không nên nói
'Tôi đây." Họ nên là nô lệ. Họ không nên là người tự do.
Xã hội kìm nén mọi loại cá nhân. Và việc kìm nén tính cá nhân, nếu
nó trở thành quá nhiều, thì một ngày nào đó sẽ nổ - thế thì con
người thành gàn dở. Đây là quan sát của tôi: rằng người gàn dở,
người bị giam giữ trong nhà thương điên đều là những người rất
nhạy cảm, còn nhạy cảm hơn hàng đống người thường. Họ không
thể dung thứ được tính cá nhân bên trong của mình - nó nổ. Họ đã
cố gắng vất vả! Họ đè nén nó thật sâu, nhưng họ lại là những người
mong manh, người nhạy cảm; họ không đờ đẫn.
Để là gàn dở, phải cần tới thông minh nào đó. Để là chỉ một phần
của tập thể thì chẳng cần thông minh gì - bất kì người ngu nào cũng