Ai đó nói Thượng đế đã tạo ra nó; ai đó nói trong sáu ngày; ai đó nói
ngài vẫn đang tạo ra, sự sáng tạo vẫn tiếp tục, nó chưa bao giờ
được kết thúc, dấu chấm hết vẫn còn chưa tới - và họ cứ tranh đấu
và cãi lộn. Dường như họ muốn đánh nhau, cho nên bất kì cái cớ gì
cũng có tác dụng. Và đây lại là những cái cớ hay bởi vì không có
cách nào để chấm dứt chúng. Bạn có thể cứ tiếp diễn mãi và mãi và
mãi, đến vô hạn. Thế rồi có những người hỏi, "Ai đã tạo ra Thượng
đế?" Bây giờ họ cũng đang hỏi câu hỏi thẳng vào vấn đề.
Những câu hỏi này là không liên quan, và Phật nói: Chỉ nói điều ông
biết thôi, và chỉ nói điều có ích, và chỉ nói điều có ích lợi. Đừng phù
phiếm, đừng hư cấu. Chân thành trong việc thốt ra lời của ông.
Chuyện xảy ra:
Nhà lãnh đạo chính trị địa phương được mời tới nói chuyện cho
những người bị giam giữ trong bệnh viện tâm thần. Vị chính khách
bắt đầu bài nói của mình và đã nói được quãng mười phút thì một
anh chàng ở đằng sau đứng dậy và kêu lên, "Ô, ông không biết ông
đang nói gì à! Thêm vào đó, ông lại nói quá nhiều. Sao ông không
im đi và ngồi xuống!"
"Tôi sẽ đợi một lúc cho tới khi nào các anh đuổi người kia ra," viên
chính khách nói với người giám thị.
"Đuổi anh ta ra sao?" viên giám thị hỏi. "Chắc chắn là không rồi! Anh
chàng đáng thương đó đã ở đây tám năm và đây là lần đầu tiên anh
ta nói ra điều gì đó có nghĩa đấy, thưa ông."
Bạn đã bao giờ nghe diễn văn của chính trị gia chưa? Họ cứ nói và
nói - và chẳng nói lên một điều gì cả. Đó chính là ngoại giao là gì
đấy: cứ nói về mọi sự mà chẳng nói cái gì cả, bằng không thì bạn sẽ
bị nhận ra. Cho nên, cứ vòng vo tam quốc, mọi người cứ thế mãi.
Đến cuối bạn không thể có được kết luận gì; không có kết luận. Họ
đơn giản chơi với từ ngữ. Từ ngữ có sức quyến rũ riêng của chúng,
và nếu bạn quan sát bạn sẽ có khả năng thấy. Đôi khi bạn nói một
từ, thế rồi từ đó dẫn tới từ khác - từ có sức quyến rũ riêng của
chúng - thế rồi bạn đi sang từ khác mà nó lại dẫn bạn vào từ khác
nữa, và chung cuộc bạn chấm dứt ở đâu đó nơi bạn chưa bao giờ
muốn tới. Từ có sức quyến rũ riêng của chúng, có ma thuật riêng
của chúng. Cứ hỏi các tiểu thuyết gia, nhà thơ mà xem; họ biết về
điều đó đấy. Các tiểu thuyết gia bắt đầu một câu chuyện, nhưng nó