KỶ LUẬT CỦA SIÊU VIỆT - TẬP 4 - Trang 282

"Thế thì sao anh lại mua chiếc xe này?"
Ông ta nói, "Tôi yêu nó."
Bây giờ, nghĩ về việc yêu xe! Nhưng có những người có thể yêu xe,
người yêu nhà. Không khó khăn để thấy điều gì đã xảy ra cho họ.

Đây là những người không thể yêu con người được; họ chỉ có thể
yêu đồ vật - bởi vì bạn có thể thao túng đồ vật, kiểm soát đồ vật, tốt
hơn là con người. Con người bao giờ cũng nguy hiểm. Nếu bạn yêu

người đàn bà điều đó bao giờ cũng nguy hiểm; nếu bạn yêu người
đàn ông điều đó bao giờ cũng nguy hiểm - bởi vì đàn ông hay đàn

bà là tự do, tự do cố hữu. Bạn không thể kiểm soát toàn bộ được.
Con người đã cố gắng đủ mọi cách - tạo ra hôn nhân, và luật pháp,

và thế này thế nọ, và tạo ra trách nhiệm quanh nó, rồi trừng phạt và
khen thưởng, và mọi thứ chỉ để làm cho một điều được chắc chắn:

rằng đàn bà không là tự do nữa, rằng đàn ông không là tự do nữa.
Khi người đàn ông là chồng thì anh ta không còn là người nữa, và

khi người đàn bà là vợ thì cô ấy không còn là người nữa. Tự do đã
bị giết chết. Bây giờ, chồng là một thứ đồ vật, và vợ là một thứ đồ

vật: họ có thể bị kiểm soát dễ dàng hơn. Nếu vợ làm điều gì đó, bạn
có thể ra toà. Quan toà sẽ giúp bạn, cảnh sát sẽ giúp bạn buộc

người vợ trở lại trang thái 'đồ vật' của cô ấy.

Mọi người yêu đồ vật... và mọi người sợ con người.
Thế rồi mọi người có thể đi tới những giới hạn ngớ ngẩn. Bây giờ,

chiếc xe có sự tiện dụng; chắc chắn nó có tiện ích - nhưng ở trong
tình yêu lãng mạn với chiếc xe thì là ngớ ngẩn. Và điều này lại lãng

mạn! Tôi thường thấy ông ấy cọ rửa nó hàng ngày, cả nửa giờ, bị
cuốn hút hoàn toàn, và chiếc xe lại chẳng bao giờ được sử dụng.

Ông ấy tới đại học trên chiếc xe đạp, còn chiếc xe ô tô thì cứ ngồi
đấy. Nhưng ông ấy cảm thấy rất hạnh phúc rằng chiếc xe có đó.
Ông ấy nhìn chiếc xe cứ dường như ông ấy đang nhìn vào người

đàn bà của mình, và ông ấy chạm vào chiếc xe cứ dường như ông
ấy đang chạm vào thân thể con người. Tôi đã quan sát ông ấy: mắt

ông ấy bỗng nhiên trở nên ngời sáng khi ông ấy nhìn vào chiếc xe
của mình; cái gì đó lớn lao đang xảy ra quanh chiếc xe. Điều đó là

ngớ ngẩn - mà không chỉ ngớ ngẩn, nó còn điên khùng nữa.
Ta coi vũ trụ này nhỏ như quả cây holila. Ta coi cái hồ anavatapta
như giọt dầu người ta bôi vào chân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.