"Bổn cung thấy là Ngô tiệp dư muốn hát tuồng đi." Tiết Bích Đào cười
như không cười mà nhìn nàng.
Ngô Tiệp dư rùng mình một cái, nghĩ đến "Bộ bộ kiều" trên sân khấu
kịch hôm đó, liền lập tức ngậm miệng lại.
Một vở diễn khó khăn lắm mới dừng lại, chúng phi tần lại tiếp tục
cười vui vẻ mà xem thi đấu, hoan hô.
"Ai nha, thị vệ đeo khăn đỏ tím kia, nhìn thật là lợi hại, lại tiếp một
cầu nữa rồi."
"Ồ, đây là Hùng đại nhân mang tới cái kia...... Họ gì mà......"
"Ngươi nói Tống thị vệ? Nghe nói nương hắn là dòng bên của Hùng
thị, vòng đi vòng lại cũng xem như có chút quan hệ, Hùng đại nhân tất
nhiên khó tránh khỏi chiếu cố hắn. Nhìn qua công phu không tồi nha......"
---
Ban đầu Tiết Bích Đào nói những lời này cũng chỉ là muốn chọc cười
Hoàng đế mà thôi, sau lại bị ánh mắt của một đám người nhìn chằm chằm
vào nàng, thật đúng là làm nàng có chút ăn không tiêu, liền dừng lại câu
chuyện. Chỉ ngầm kéo kéo tay áo Hoàng đế, lén lút đưa ra yêu cầu, lại
giống như làm nũng nói: "Nếu không cũng không dậy nổi tinh thần."
Hoàng đế cười ở dưới bàn xoa bóp tay mềm mại của nàng, gật đầu
phân phó Triệu trung tín vài câu.
Không bao lâu, bốn phía có trống to hình trụ được nâng tới hai bên sân
thi đấu, trên mặt trống được bọc da trâu, sơn đỏ thẫm ở hai bên viền, hai
sườn còn có hai khuyên sắt lớn, mấy cái thị vệ buông tay ra, vừa rơi xuống
đất liền tạo thành một trận gió bụi.