KỸ NĂNG TRANH SỦNG - Trang 1080

"Ngụy biện."

"Lý lẽ không nằm ở quy củ, tự thông suốt là được." Mặt mày nàng

cong cong tựa như trăng non, tuy ở vị trí cao nhưng vẫn như xưa, trong
sáng, khả ái: "Suy nghĩ của người trong thiên hạ có quan hệ gì với ta, chính
ta vui là được rồi."

Nhớ tới một câu nàng đã từng nói với Mẫn Quý tần: "Ta không vui,

ngươi làm khó dễ được ta?" Hoàng đế cười nhẹ, không đợi nàng thu tay,
tiện thể nắm ở trong lòng bàn tay, nói: "Đến lúc đi rồi."

Đúng lúc này, Phụng Tử tiến vào, khom người, nói: "Hoàng thượng,

nương nương, mọi thứ đã chuẩn bị xong, mời thay y phục, di giá đến đại
điển phong Phi."

Ma xui quỷ khiến, Bích Đào nhìn về phía Hoàng đế, nàng và hắn bốn

mắt chạm nhau, chỉ thấy hắn nắm chặt tay nàng, mỉm cười: "Đi nào, Phu
nhân."

Vén lọn tóc mai trên trán, bất chợt, bên môi nàng tràn ra nụ cười xinh

đẹp, tay áo dài như mây bay phất qua đệm mềm, dứng lên, theo hắn.

Hai người cầm tay, cùng nhau rời khỏi, Phụng Tử ngơ ngẩn nhìn theo,

vẫn đứng ở phía xa, thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Tôn vinh như vậy, chỉ sợ trên đời này không có mấy nữ tử có thể đạt

được. Ngay cả là tiểu thư, dù có bộ dạng ngang nhau, cũng không thể được.

---

"Hoàng hậu nương nương." Lãnh cung âm u, lạnh lẽo, một tiếng nói

thanh thúy không giống giọng người trong lãnh cung vang lên. Nàng ta ăn
mặc theo phục sức của cung nữ, đặt thức ăn trên chiếc bàn gỗ thiếu một
góc, nói: "Mời dùng bữa!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.