chọc cười.
Lại vừa thấy Bùi Bảo lâm bắt chước bộ dáng của nàng, liền thấy đặc
biệt chán ghét.
Hắn vốn thích phi tần ôn hòa, nhã nhặn, lịch sự, nhưng nàng lại giống
như một đoàn lửa đun dầu, ở trong lòng hắn bốc cháy lên tanh tách, thời
thời khắc nhắc nhở hắn, nàng là sự tồn tại không thể quên mất.
Có một đoạn thời gian hắn rất sủng ái nàng, mãi cho đến khi băng
tuyết tan rã, gió xuân phất qua.
Tháng tư, trước xuân sưu [1], hắn phát hiện một bí mật của nàng --
nàng biết võ.
( [1]
春蒐: lễ hội đi săn mùa xuân)
Đáy lòng hắn mặc dù không nhấc lên sóng to gió lớn, nhưng cũng thật
sự kinh ngạc khó xử. Đế vương quý mạng, cho dù hắn đối với sinh tử
không có chấp nhất như vậy, nhưng lưng hắn đeo trách nhiệm làm hắn
không thể tùy ý đánh mất tính mạng của mình.
Hắn tuy rằng bị dáng vẻ của nàng đả động, không đành lòng biếm
nàng vào lãnh cung, nhưng trong lòng lại thực sự xa cách nàng.
Nếu nói một mũi tên bắn rơi trâm cài của Mật Quý nhân, để đáp trả
khiêu khích của đối phương, làm hắn nhớ tới sự đặc biệt của nàng, vậy thì
việc Hoàng đệ hồ nháo chính là một cơ hội.
Nàng dựa vào võ nghệ khác biệt với thế gian, linh hoạt giống như con
mèo, nhảy lên những cành lá rậm rạp, giơ tay lấy mạng người.
"Ui chao, quả nhiên là bị bệnh lâu quá. Thiếp thân lỡ tay, còn xin Mật
Quý nhân thứ lỗi."