KỸ NĂNG TRANH SỦNG - Trang 1139

Hoàng đế đem tấu chương đặt trên bàn một cái cạch, cười: "Đây là cả

đám đang hùa theo khóc than với trẫm."

"Chẳng lẽ cống phẩm thiếu?"

Tiết Bích Đào cảm thấy buồn chán khi phải làm việc ở trong phòng

Hoàng đế, trên bàn màu sắc rực rỡ của mấy bản lụa vẽ đồ vật. Từ xa nhìn
lại cũng là một dải lụa có hoa văn đẹp, nhưng quốc dân yêu thích tranh vẽ
chính là triền chi hoa điểu [3], chuỗi ngọc thụy thảo [4], và bút ống tre,
toàn những thứ tinh tế và tinh xảo.

[3]: Phượng là con trống, hoàng là con mai, đôi chim vua của loài

chim này thuộc linh điểu; hoặc các tranh hoa điểu, mẫu đơn.

[4]: Chuỗi ngọc cỏ may mắn

Trong mắt đen của Hoàng đế chợt hoảng loạn đến khó chịu, trong

chớp mắt có chút kinh diễm sau đó ánh mắt tránh né, trong miệng nói ra:
"Chẳng lẽ nàng đã đoán ra được."

"Tất nhiên." Nàng mỉm cười trở lại, tóc đen mềm rũ trên vai, càng tôn

lên má hồng đáng yêu: "Bằng không sao lại đưa guốc gỗ. Chẳng lẽ không
phải khiến cho chúng ta tận tình dẫm đạp à? Cũng làm khó bọn họ một
phen khom lưng uốn gối, khom uốn đến khổ tâm."

"Ha ha, vậy mà nàng cũng có thể xuyên tạc ý người khác." Hoàng đế

để nàng nói được thoải mái thì tiến lên ngoéo mũi nàng một cái, vô cùng
thân mật.

Y như rằng, Tiết Bích Đào liền tiến lên cọ vào hình rồng vàng trên

long bào, nói như mèo con: "Sao lại là ta xuyên tạc chứ? Chính miệng bọn
họ không thừa nhận nhưng trong lòng chưa chắc lại không có ý nghĩ như
vậy. Chúng ta lại không phải không có guốc gỗ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.