KỸ NĂNG TRANH SỦNG - Trang 154

Trong lòng nàng lại không bởi vì nghĩ thông suốt chuyện này mà dễ

chịu hơn, ngược lại bởi vì Uyển Hề rơi nước mắt mà càng thêm bất an.

Uyển Hề đã bao lâu không khóc.

Uyển Hề nàng ta thậm chí trước nay chưa từng khóc vì bản thân mình.

"Nói đi, bổn cung không sao." Giống như nàng hiểu ra cái gì, lại giống

như cái gì cũng không biết, tiếng nói trong trẻo đột nhiên trầm xuống, bên
trong giọng nói mơ hồ có sợ hãi và mỏi mệt.

Uyển Hề biết chính mình nên mở miệng.

Nước mắt đọng trên gương mặt, cùng với thanh âm khô khốc của

nàng, cực lực không mang theo chút sắc thái thương tâm nào, tự thuật như
bình thường: "Nương nương, ngày hôm trước Trần thái y nói ngài không có
việc gì, nhưng nô tỳ quan sát thần sắc của hắn không đúng, nên lúc viết
phương thuốc dò hỏi lại lần nữa. Rốt cuộc hắn nói cho nô tỳ, bệnh của ngài
kỳ thật là bệnh cung hàn, về sau vấn đề con nối dõi chỉ sợ có chút...gian
nan."

Hai chữ phía sau phun ra từ miệng nàng cũng thật là gian nan.

Sau một lúc lâu, Lệ Tần phía trên lại không có bất luận động tĩnh gì.

Uyển Hề ngẩng đầu, thấy chủ tử chết lặng ngồi ở chỗ đó, tựa như

không có sực lực nói gì hay làm gì, giật giật đầu ngón tay, lại giống đã
dùng hết toàn bộ sinh khí, trong mắt không hề có chút thần thái.

Nàng nhớ tới khi vừa mới tiến cung, chủ tử ôm lò sưởi tươi cười, tựa

như một đóa hoa hồng rực rỡ tươi đẹp, hiện giờ lại như bị người dần rút đi
sức sống, đau xót mà nhanh chóng khô héo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.