"Hoàng Thượng ~" Nàng như đang làm nũng, sau đó thanh âm mềm
mại hỏi: "Có phải người đang tức giận không?"
Hoàng Đế không nhúc nhích, cũng không nói chuyện. Không khí bỗng
dưng ngưng trệ.
Nàng không để tâm nói: "Nếu là tức gjận với thiếp thân, vậy thì cũng
nên nói với thiếp thân vài lời, không cần giữ im lặng như thế. Nếu Hoàng
Thượng không nói lí do vì sao người tức giận với thiếp thân, thì làm sao mà
người ta biết đường sửa chứ."
Dứt lời, nàng cảm giác được cái ót của mình bị ai đó đụng, sau đó
vuốt ve.
Trong lòng nàng buông lỏng.
Ngữ khí cũng thanh thoát lên: "Hoàng Thượng ~, người nói chuyện
với thiếp thân được không?" Nàng cọ cọ cái trán mình lên ngực hắn, lẩm
bẩm: "Cho dù là phạm nhân, trước khi chém đầu cũng nên nói ra cái tội
danh sau đó mới chém, không thể vô duyên vô cớ liền 'răng rắc' như vậy."
Trên đầu truyền đến tiếng cười trầm thấp, tiếp sau đó là: "Những lời
này là ai dạy nàng nói?"
Vẻ mặt Tiết Bích Đào lạnh lùng, thân mình cũng bỗng chốc cứng đờ.
Hoàng Đế hơi ôm nàng, đương nhiên là cảm giác được sự khác thường
của nàng. Thật sự thời điểm nàng cọ xát ôm lấy hắn rất giống với con sóc
nhỏ, hắn nhịn không được lại muốn cười, càng muốn sờ lên mái tóc đen
của nàng, hôn lên cái cổ mẫn cảm tinh tế của nàng.
Nhưng ở trong lòng hắn rất mâu thuẫn, hắn tự phụ cho rằng nữ nhân
mà hắn nhìn trúng chắc chắn không phải loại thô lỗ tục tằng. Hắn luôn
mong mỏi có một nữ nhân dám thẳng thắng nhìn thẳng vào hai mắt hắn,