liền nghe thấy bên tai truyền đến tiếng non nớt mềm mại không kém.
"Không nghĩ tới trí nhớ Đại hoàng tử không tốt như vậy." Tiết Bích
Đào thực ưu sầu mà nhìn nó, sau đó chuyển hướng về phía Hoàng đế:
"Hoàng Thượng, có từng mời Thái y cẩn thận xem qua chưa?"
Hoàng đế vừa nghe, tức khắc liền muốn cười, lập tức liền biết vật nhỏ
này bỡn cợt mà trêu đùa người. Đợi xem được biểu tình nàng rồi lại bị biểu
tình chân thành tha thiết của nàng khiến cho có chút hồ đồ, chẳng lẽ là thật
sự?
Tiết Bích Đào giả cái khác không được, như làm bộ mặt thành khẩn
chính là từ nhỏ luyện đến lớn. Phàm là chỉnh người sẽ lại bày ra khuôn mặt
này, người ta còn phải tự nghi ngờ trong lòng xem có phải chính mình đã
đoán sai, thử lần nào cũng linh.
"Ngươi mới trí nhớ không tốt đấy!" Quả nhiên tiểu chính thái xù lông.
Rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử, Tiết Bích Đào có tư duy của người hiện
đại, chiêu số thường thiên kỳ bách quái [7] khó thăm dò, hắn vừa nghe nói
đến trí nhớ của bản thân, tất nhiên là muốn cải chính! Cũng không thể để
phụ hoàng xem thường hắn.
([7]thiên kỳ bách quái: cụm từ dùng để mô tả những thứ, những điều
kì lạ, rất lạ)
"Ngày hôm qua ta đã đọc thuộc được hết
《 Thanh Luật Khải Bàng》
rồi đấy! Đó chính là nhiệm vụ phụ hoàng vừa mới giao thôi, phụ hoàng, có
đúng không?" Tiểu chính thái lấp lánh mắt to, vẻ mặt chờ mong nhìn phụ
hoàng.
"Khụ, phải." Hoàng đế nắm tay ho khan một tiếng, một bên là nhi tử
một bên là nữ nhân sủng ái, loại trận tiểu hài tử cãi nhau này, kỳ thật hắn
chẳng muốn tham gia chút nào.