KỸ NĂNG TRANH SỦNG - Trang 471

Mà sau khi Hoàng đế ăn xong, nàng ngậm cuống vào miệng, dùng

lưỡi uốn cong, chơi vui vẻ vô cùng.

Hoàng đế đặt tay ở trên eo nàng, véo một cái, cười mắng nàng: "Mèo

tham ăn, thật là cái gì cũng ăn. Nhanh nhổ ra." Nhưng lại thấy má đào của
nàng phồng lên, không giống như bộ dáng muốn nuốt vào.

Tiết Bích Đào vặn thân mình không chịu, náo loạn một lát, mới đưa

đầu lưỡi phấn nộn ra. Cuống anh đào mới vừa rồi dựng thẳng, đã bị bẻ
cong, cuộn tròn ở trên đầu lưỡi. Lại nhìn lên trên còn có thể nhìn thấy đáy
mắt nàng hiện ra vui thích, nghịch ngợm.

Hoàng đế nhìn vậy, sau một lúc lâu mới nói: "Thì ra bé ngoan của

trẫm cũng không phải không có bản lĩnh gì." Ít nhất đầu lưỡi rất linh hoạt.

Tiểu nhân nhi nghe vậy đôi mắt mở to trợn tròn, nhất thời phun cuống

kia ra, nắm tay mềm như bột đấm lên ngực của người nọ, giận dỗi hét lớn:
"Hoàng thượng khinh thường người! Người ta có nhiều mà!"

"Hả? Sao trẫm không biết nàng có nhiều bản lĩnh, còn ẩn dấu cái gì

chưa nói?" Nắm tay của vật nhỏ mềm mại, đấm vào không đau, ngược lại
thật thoải mái. Hắn vui mừng hưởng thụ ân ái của mỹ nhân, thuận tiện trêu
đùa một chút, lạc thú vô cùng.

Tiết Bích Đào muốn nói, quét mắt nhìn thấy đĩa lưu ly trên bàn, đột

nhiên nhanh trí. Nàng chỉ ngón tay vào ngực Hoàng đế, người nghiêng về
phía trước. Hoàng đế hiểu ý dựa về phía sau, thoải mái dễ chịu tựa ở cạnh
giường, dù bận vẫn ung dung xem nàng bày trò. Tiết Bích Đào ngậm lấy
thịt anh đào đã bỏ hạt, cười ngọt ngào ngăn miệng Hoàng đế, không cho ra
tiếng.

"Còn chứ, Hoàng thượng sẽ thích." Nàng câu dẫn như phấn hoa mật

ngọt, liếc mắt, lời nói ái muội hàm hồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.