KỸ NĂNG TRANH SỦNG - Trang 898

mưa to như hột đậu liền rơi xuống đùng đùng. Lại ngẩng đầu lên, quả nhiên
chân trời tràn đầy một mảnh mây đen.

Trời mùa hè giống như sắc mặt của hài tử, nói đổi liền đổi. Bích Đào

còn có ô có thể che được một hai nhưng ba người bởi vì thuyền nhỏ mà
không có tỳ nữ bên cạnh hầu hạ, không lâu lắm thì trên đầu đã bị ướt một
chút. Ngay cả cung nhân chèo thuyền thật nhanh cũng không chống được
cơn mưa như trút nước đầy trời kia.

Nhưng ô của Bích Đào là để che nắng, ô thông thường dĩ nhiên sẽ

không có giấy dầu để chống nước. Hơn nữa sấm chớp rền vang, mưa to như
thác đổ, một tràng lôi vũ này vừa hạ xuống sớm muộn gì cũng bị nước làm
hư ô hết. Đợi khi nàng cẩn thận bước đi, xách váy bước lên bờ, khó hiểu
cảm thấy giọt mưa bay vào ô đã ít đi nhiều. Tóc mai lộn xộn, có mấy sợi
tóc ướt dán vào hai bên gò má, rất khó chịu. Nàng giơ tay lên muốn lấy đi,
đã có người thay nàng vuốt ra sau tai.

Như vậy khiến nàng nhớ tới mùa xuân khi mới vào cung, cũng có

người ở trước mặt mọi người giúp nàng vuốt tóc như vậy. Nàng ngẩng đầu,
đụng vào hai mắt như được điểm sơn kia, nơi đó đã không còn sâu thẳm
thâm trầm như lúc trước nữa, nàng có thể nhìn được rõ ràng bóng hình
mình trong đó. Quần áo hoa lệ khi ướt thì sẽ dính chặt vào thân mình, chỉ
cần vài nét bút sẽ phác họa ra được đường nét, tóc đen tán loạn, mặt phấn
óng ánh nước, trong ngực vốn là đóa sen hồng tươi đẹp giờ cánh hoa lại rũ
xuống, dáng vẻ có chút chật vật. Nhưng bên môi nàng nhếch lên nụ cười
như hoa, giống như Sơ Hiểu lúc lên thuyền vui sướng vẫy tay mới mọi
người vậy.

Hoàng đế cũng cười, hắn che ô trên đầu Bích Đào, để cho Phụng Tử

lấy áo khoác trong tay bao chặt lại cho nàng: "Đừng để cảm lạnh."

Bích Đào đang muốn trả lời, trên đùi không kịp đề phòng bị một thân

thể nhỏ bé mềm nhũn ôm lấy: "Nương không lạnh." Chỗ được Bé con ôm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.