số phiếu bầu của các đảng nhỏ ở thành thị.” Tuy nhiên, ngược với
Cuộc trỗi dậy Xanh do đảng phái dẫn dắt của Huntington, quá trình
vận động nông dân từ trên xuống trong những năm chính quyền quân
sự của Park bắt đầu như một chương trình quan liêu được thúc đẩy bởi
quân đội và các bộ ngành nhà nước.
Nhà nước như một cỗ máy chính trị
Các công cụ để vận động người dân nông thôn đều có tác động rất
sâu rộng. Quan trọng nhất là MHA, với hệ thống tổ chức kiểm soát,
điều tiết và vận động vươn đến mọi cấp độ làng xã. Trong những năm
1960, Cục Hành chính Địa phương của Bộ này kiểm soát hơn 14.000
ủy ban xã (myeon), đơn vị hành chính thấp nhất và nhỏ nhất Hàn
Quốc, với quyền hạn quản lý khoảng 36.000 người dân. Ủy ban myeon
coi các trưởng làng thuộc biên chế của đơn vị này và chính cơ quan
này đã chỉ định họ vào vị trí trưởng làng.
Mỗi myeon cũng có một
chiseo, hay phòng cảnh sát, trực tiếp thuộc một cục khác, hà khắc hơn,
cũng trong MHA, Cục An toàn Công cộng. Do đó MHA có tầm ảnh
hưởng đến hầu hết mọi khía cạnh đời sống hằng ngày ở nông thôn, từ
việc phát hành giấy chứng sinh và giấy báo tử đến quản lý hành chính
giờ giới nghiêm và điều tra tội phạm.
Liên đoàn Hợp tác xã Nông nghiệp Quốc gia (NACF) là một công
cụ hùng mạnh khác trong nỗ lực của Park nhằm định hình ưu tiên và
hành vi chính trị của người nông dân. Hơn 90% nông dân Hàn Quốc
tham gia vào các cơ sở địa phương của NACF. Là một cục được chỉ
đạo tập trung chứ không phải là hiệp hội tình nguyện của nông dân,
NACF là cánh tay của nhà nước với nhiệm vụ thực thi chính sách kinh
tế quốc gia ở cấp địa phương. “Điều duy nhất mang tính hợp tác trong
tổ chức này,” S. H. Ban và đồng nghiệp của ông viết, “là sự thật rằng
người nông dân phải mua một hoặc nhiều hơn cổ phần trong các hợp
tác xã chính của mình” để trở thành thành viên hợp tác xã. Trung tâm
quyền lực thật sự là Bộ Tài chính (MoF) và Bộ Nông nghiệp và Lâm
nghiệp (MAF), đại diện của các bộ này can thiệp vào mọi cấp độ hoạt