KỶ NIỆM ĐÀN BÀ - Trang 17

là thái độ của sỏi đá, của cây cỏ, vừa hồn nhiên vừa buồn nản, dửng dưng.
Hắn chập chờn trong tâm hồn nàng như một nỗi ám ảnh. Nàng cảm thấy
hắn là một kẻ bất cần đời nhưng nếu nàng bỏ mặc cho hắn đi thì hắn sẽ
chết. Đó là cái cảm giác quái đản mà người đàn ông ấy gieo vào trong đầu
Thục. Dẫu sao nàng cũng có một nhu cầu lạ lùng là được săn sóc hắn. Lúc
ở tiệm ăn ra nàng biết rằng nếu nàng để hắn đi thì vĩnh viễn sẽ không còn
gặp lại hắn nữa. Nàng mơ hồ lo sợ. Nàng hỏi:
- Bây giờ bạn anh đã dậy chưa?
- Không biết. Nhưng cô về đi.
- Hay là anh lại nhà tôi cho biết.
Vẩn Thạch nói:
- Em để tôi chở cho.
Thục giao chiếc cub 81 cho hắn và ngồi sau xe.
Vẩn Thạch chạy vòng qua một con đường vắng.
- Quê anh ở đâu? Thục hỏi:
- Ở miền Trung.
- Ngoài đó chắc đẹp lắm.
- Không. Đó là xứ nghèo. Xứ dân gầy.
- Anh sống ở đó từ nhỏ?
- Từ nhỏ. Tôi đi chăn trâu.
- Vui nhỉ.
- Không vui. Chăn trâu về phải làm việc nhà. Hồi đó tôi mê đá bóng nhưng
đi đá bóng thì không được ăn cơm.
- Sao vậy?
- Không lo nấu cơm thì không được ăn cơm.
- Trời ơi. Cha mẹ gì mà khắc nghiệt quá vậy.
- Tôi có cha mẹ nào đâu. Suốt đời đi làm mướn.
- Vậy mà anh cũng học đại học được à?
- Tôi có học đại học bao giờ đâu? Thế cô làm gì?
- Tôi mới tốt nghiệp ngành sinh vật, lần đầu tiên lên công tác ở đây.
Thục chỉ tay về phía ngôi nhà gỗ xinh xắn nằm dưới thung lũng. Nàng nói:
- Tôi thuê một phòng trong căn nhà ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.