KỶ NIỆM ĐÀN BÀ - Trang 19

Thục bước đi nhẹ nhàng qua các luống hoa, nàng thấy rõ là mình không
cưỡng lại được ý muốn đến thăm hắn. Thế rồi nàng hấp tấp vội vàng như
thể nếu đến trễ thì hắn sẽ đi mất.
Thục vừa đi vừa nhìn chung quanh, nàng ở trên dốc nơi có trồng nhiều hoa
quỳ. Lối đi vào nhà hắn mọc đầy cỏ gấu xen kẽ trong các vết nứt rạn của
nền xi măng lâu đời.
Phòng khách mở cửa nhưng không có một bóng người. Thục đứng tần ngần
trước sân rồi gõ mấy tiếng rụt rè vào cánh cửa. Chẳng ai đáp lại. Thục đợi
một lúc nữa rồi bước vào nhà ngồi thu mình nơi chiếc ghế bành như một cô
học trò nhỏ.
Em đến thăm anh một chiều mưa. Nhưng nào có thấy mưa gió gì đâu.
Chiều nắng êm ả, mịn màng, chiều trong suốt như pha lê. Chiều rực rỡ trên
thành phố. Em đến thăm anh một chiều như vậy đó.
Trước mặt Thục là bức hình chụp một đôi vợ chồng. Người đàn ông là một
viên đại uý với nét mặt có vẻ láu cá hơn là bay bướm. Người đàn bà khá
đẹp nhưng đôi mắt dữ. Có lẽ đó là “những người bạn” của hắn. Nàng đợi
Vẩn Thạch nhưng không có dấu hiệu gì là có hắn ở nhà. Thục hát nho nhỏ
vu vơ:

Lòng bùi ngùi nhìn theo chân em
chìm trong ngàn xanh.
Ta ước mơ một chiều thêu nắng.
Em đến thăm quên niềm cay đắng.
Và quên đường về.

Sau đó là im lặng. Thục lật một tờ báo ảnh ra xem. Vẫn không thấy ai xuất
hiện. Cuối cùng nàng đành đứng dậy ra về. Đến cổng, nàng thấy Vẩn Thạch
từ phía đồi Cù đi lại. Hắn đến và đi lặng lẽ như một cái bóng. Chiếc áo
măng tô cũ kỹ màu đất sét, khói thuốc lá và những bước chân thầm lặng
trên lối mòn trải đầy lá khô.
- Em đến đã lâu chưa? Vẩn Thạch hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.