KỶ NIỆM ĐÀN BÀ - Trang 20

- Độ nửa giờ. Bây giờ thì em phải về vì đã quá trễ.
Vẩn Thạch cười:
- Còn đối với anh thì lúc nào cũng quá sớm. Ngày chấm dứt quá sớm. Niềm
vui tàn mau. Cũng như đoá hoa hồng trước sân nhà.
Thục hỏi:
- Thế em đến thăm anh như vầy có quá sớm không?
- Em về quá sớm.
- Còn anh, anh có về quá sớm không?
Hắn ưỡn ngực trong gió, ngước nhìn cụm mây trắng trôi qua những ngọn
thông già. Hắn nói:
- Nếu em muốn làm cho anh giận điên lên thì về lúc này là quá sớm.
Thục cười:
- Anh là một kẻ xảo ngôn. Nói chung là xạo.
Vẩn Thạch làm bộ ngạc nhiên:
- Không giận nữa à?
- Sao biết không giận?
- Nhìn cái mắt biết không giận.
- Nhưng trong bụng rất giận.
Vẩn Thạch đặt bàn tay lên bụng của Thục xoa nhẹ:
- Thôi, giận làm gì. Đi chơi.
Hắn đẩy lưng Thục, quay trở lại lối mòn cũ. Thục nói:
- Thực lạ lùng, gần anh em thấy mình tự nhiên, gần như liều lĩnh. Em thấy
mọi sự giữ gìn, làm dáng e thẹn đều trở thành lố bịch. Tại sao thế?
- Vì điều quan trọng không phải là sửa soạn để sống mà là sống.
- Thế sao có khi anh tỏ ra chán nản, thờ ơ với đời?
- Đó là chuyện của lúc ấy.
- Còn ngày mai, ngày mốt?
- Anh chưa biết. Chuyện đó tuỳ thuộc vào những sự tình cờ.
- Vâng. Thục đáp thật nhỏ đến nỗi nàng không biết là mình có nói thành
tiếng không hay chỉ có cảm giác là mình đã nói.
Vẩn Thạch nhìn lên cao, những ngôi nhà trên đồi sáng rực ánh nắng:
- Chúng ta đang ở dưới thấp, Vẩn Thạch nói, thành phố cứ như ở trên mây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.