KỶ NIỆM ĐÀN BÀ - Trang 21

Thục cũng ngước nhìn. Hiện tượng ấy rất lạ. Trên lối mòn nơi hai người
đang đi thì đầy hoàng hôn và đêm tối đang mon men tới, nhưng nhà cửa
trên những ngọn đồi bao quanh thì sáng rực ánh nắng mới mẻ vàng tươi
như đang giữa sớm mai.
Thục nhìn ngắm quang cảnh ấy, say mê như đứa trẻ con.
Vẩn Thạch hỏi:
- Em có lạnh không?
- Có. Nhưng em thích. Chúng ta lên đồi Cù đi.
Ở đó vẫn còn nắng nhưng gió từ hồ Xuân Hương thổi lên lạnh buốt. Vẩn
Thạch cởi chiếc áo măng tô khoác lên vai Thục. Hắn nói:
- Leo dốc một lát sẽ thấy ấm.
Họ lên tới lưng chừng đồi. Chung quanh vắng im, không một bóng người.
Một con cào cào nhỏ bay đậu trên tóc Thục làm nàng giật mình. Vẩn Thạch
nói:
- Để anh bắt cho.
Hắn tóm lấy con vật bé nhỏ xanh như lá cây và đưa cho Thục, nàng nói:
- Ngồi xuống đây nghỉ một lát.
Hắn đỡ Thục ngồi xuống, nàng thả con cào cào ra, nó nhảy mấy cái rồi bay
lách tách lên cao. Hai người đều ngước nhìn và nhận ra những đám sương
nhỏ vướng trên ngọn cây bồng bềnh. Vẩn Thạch hỏi:
- Em có biết những đặc tính của con cào cào không?
- Có chút ít.
- Một nhà sinh vật học kia bắt con cào cào, ông ta đem nó vào phòng thí
nghiệm đặt nó trên một mặt kính phẳng, xong ông gõ gõ ngón tay lên mặt
kính, con cào cào nghe động nhảy lên mấy cái.
Ông ta vội lấy bút ghi vào sổ…
- Ghi như thế nào?
- Ghi một câu thế này: “Khi ta gõ vào mặt kính thì con cào cào nhảy lên”.
Xong, nhà sinh vật nọ bèn bẻ gãy hai chân sau con cào cào rồi lại đặt nó
xuống mặt kính. Lại gõ ngón tay lên mặt kính nhưng lần này con cào cào
không nhảy lên được. Ông ta bèn kết luận: “Khi ta bẻ gãy hai chân con cào
cào thì nó bị điếc".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.