KỲ NỮ HỌ TỐNG - Trang 184

Tôi cố lấy đà khi nàng bế sốc tôi lên, bóp chặt hai vai tôi, phà hơi

nóng, thơm ngát của nàng vào miệng tôi. Nhưng cơn say, thay vì biến tôi
thành một thứ tình lang cù nhầy, không ai chịu nổi thì lại làm tôi tê liệt
thêm, như một cây củi mục. Rồi tôi mê đi. Trước thở dài:

- Hoá ra... tôi mới hiểu tại sao Tuý Nguyệt không có con.

Tôi lắp bắp trong cơn say mê loạn:

- Không phải... không phải...

Và ú ớ:

- Tôi là hảo hán ... tình trường ... ô nhục !

Khi tôi tỉnh giấc, tiếng đầu tiên tôi lắp lại cũng là tiếng ô nhục! Tởm

thật! Trước kia, khi về với nàng, tôi đã bị Bố Thắng đánh cho quằn lưỡi
kiếm, tôi bị hạ nhục trước mọi người. Nhưng cái nhục ấy chỉ là cái nhục của
đàn ông với đàn ông, sẽ có lúc rửa hận. Còn lần này là cái nhục đối với đàn
bà, đối với một vương phi! Vương phi ấy đã lấy cái đỉnh cao cả, cái nhan
sắc kiều diễm bậc nhất thiên hạ để đãi tôi, đã tin cậy tuyệt đối ở sức lực đàn
ông của tôi và tôi đã tỏ ra hoàn toàn bất lực... Cái nhục bắn thành máu rần
rật khắp cơ thể, xông lên đầu. Cơ hội ngàn năm một thuở tan biến... Tởm
lợm. Tôi đang là cái quái gì trong tâm não người đàn bà luôn luôn đối với
tôi là đấng chí tôn của nhan sắc, của bắp lực, của cái không bao giờ với tới
được.

- Là cái quái gì? Mi chỉ là đồ bất lực, đồ liệt bại, tởm!

Tư dưng, tôi muốn rút gươm tự sát.

Tôi ra đi, giấu hết mọi người. Kể cả vợ tôi. Lê Sách, Trác cũng chỉ

tưởng tôi đi lo việc kinh doanh. Nhân một đêm say sưa với Thắng Bố và
Thị Tứ, Thị Ngũ, trời vừa chập choạng, tôi theo thuyền vào Hội An. Tại
Hội An, tôi ở riết trong nhà và liền đó xuống thuyền với chú Thòn, dưới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.