KỲ NỮ HỌ TỐNG - Trang 183

dinh trấn thủ. Nó thuộc loại cơ thể tôi nghĩ dù tu mấy kiếp cũng không bao
giờ đạt được. Tôi không còn phải mở rộng tròng ngươi trong mắt nhìn qua
một chỗ lủng trên tấm phên lụa. Giữa nó với tôi là hoàn toàn bất khả, không
dám nghĩ tới cả trong giấc mơ. Nhưng bây giờ cơ thể ấy vẽ hết đường cong
nét lượn trước mặt tôi...

Trước kéo tôi xuống, cởi giúp áo cho tôi làm tôi giật mình, trở nên

luống cuống, run rẩy.

Trước dùng bàn tay mềm, êm dịu như sương khói mơn trớn trên bộ

ngực tôi, bộ ngực tôi biết đã có lần làm nàng lưu ý khi buộc thuốc cho tôi...
Tôi biết dù bị lép vế, dù chỉ là con giun, con kiến trước các nhân vật thượng
thặng nhất nước, tôi vẫn có điều tự hào về sức khoẻ của mình. Tôi khoẻ
mạnh, sinh động. Thị Tứ vẫn khen tôi thuộc thoại “Hảo hán tình trường”.
Nhưng tại sao tôi có cảm giác như tê liệt. Trước biết tôi xúc động quá mạnh
nên ôm lấy người tôi vuốt nhẹ sau lưng, chỗ xương sống, hôn khắp mặt tôi.
Nàng hỏi khẽ:

- Sao thế, gắng lên tí nào.

Tôi giống hệt cô gái còn trinh tiết, về nhà chồng, lần đầu biết cuộc

trăng hoa, chỉ mong quấn chặt chiếc chiếu đừng nhìn thấy ai để tự do e
thẹn, e sợ tự do hưởng cái thú vô song được xúc động cùng cực trước khi bị
chiếm hữu.

- Sợ à? Sao nhút nhát quá thế?

Tôi sợ. Tôi sợ thật không phải sợ Chúa thượng biết và sẽ bị chém đầu.

Không nghĩa lý gì chuyện ấy. Được chết và chết ngay giờ phút này, tại đây,
trên giường ân ái với nàng, đó là hạnh phúc cực điểm của tôi. Nhưng tại sao
người tôi cứ run rẩy. Hay tại chất ngự tửu đã phai lạt chăng? Như cùng ý
với tôi, Trước lấy cả bình rượu không rót ra chén mà dốc thẳng vào miệng
tôi.

- Uống đi, rượu này làm cho người bất lực cũng thành dũng sĩ đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.