KỴ SĨ THỨ 5 - Trang 198

cảnh sát rú còi inh ỏi và tôi đưa ông ra và xích tay vào còng số tám
?”

Whiteley với tay tới điện thoại. Ông ta bấm vài số trước khi

giận dữ ném cái ống nghe xuống giá.

“Thật là ngu xuẩn,” ông ta nói, nhìn tôi như thiêu rụi người tôi

bằng đôi mắt. “Chúng tôi không có gì để giấu giếm cả”.

Ông ta mở ngăn kéo bàn, lấy ra một phong bì màu kem với

lôgô của bệnh viện ở góc trái trên cùng. Ông ta quẳng nhẹ nó lên
mặt bàn.

“Cô có thể mua những cái cúc này ở bất cứ cửa hàng bán đồng

phục nào trong nước, Trung úy ạ,” ông ta nói. “Tôi đang hợp tác,
đúng không ? Cái chuyện ngu ngốc này không thể công khai. Nếu
cô làm bất cứ điều gì tổn hại danh tiếng của chúng tôi, tôi sẽ có lý do
hợp pháp để kiện thành phố nói chung và cô nói riêng vì tội bôi
nhọ”.

“Nếu không có mối quan hệ nhân quả nào giữa những cái cúc

và những bệnh nhân bị chết thì ông cũng không còn gì phải lo lắng
cả”.

Tôi với tay lấy cái phong bì, mạch của tôi đập thình thình khi

tôi mở nắp phong bì và vật bên trong hé lộ ra.

Những cái vòng bằng đồng sáng bóng lóe lên chiếu vào tôi.

Phải có đến hàng tá, mỗi một cái cúc nhỏ hơn đồng mười xen,

với một hình chuôi dao ở mặt sau, còn mặt trước nổi lên biểu tượng
y hiệu.

Những chiếc cúc kêu lách cách bên trong phong bì khi tôi lắc

nó. Có thể Whiteley đã đúng. Chúng chỉ là những chiếc cúc ở tay áo
cộc. Chúng không có gì đặc biệt cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.