KỴ SĨ THỨ 5 - Trang 196

Chương 67

Tôi ngồi không yên trên một cái ghế đivăng lớn, tấm thảm dày

ở dưới chân, đặt Tạp chí Fortune mở ra trên chiếc bàn cà phê bằng
gỗ màu sáng - phòng làm việc của ông Carl Whiteley, người lãnh
đạo cao nhất của Bệnh viện thành phố.

Trợ lý của ông Whiteley tắt điện thoại và bảo tôi rằng ông

Whiteley có thể gặp tôi bây giờ.

Tôi bước vào căn phòng làm việc nhiều cửa sổ, nơi một người

đàn ông tóc hoa râm có đôi má hồng mịn căng với cặp kính gọng
kim loại đứng lên từ đằng sau chiếc bàn của mình, ông ta trông
giống một nghị sĩ đảng Cộng hòa hay ông già Noel cạo râu nhẵn
nhụi.

Tôi bắt tay ông và đưa phù hiệu của tôi ra, nghĩ về việc không

có người đi cùng, không có lệnh bắt, không hồ sơ vụ án, chỉ có nỗi
sợ của Noddie Wilkins và hình ảnh mập mờ của mẹ Yuki hiện lên
trong đầu.

“Tôi không hiểu, thưa Trung úy”, Whiteley nói khi ngồi xuống

và tôi kéo ghế ngồi đối diện. Mặt trời chiếu xuyên qua tấm kính rọi
thẳng vào mắt tôi. “Ai đó đã gọi cho cảnh sát à ? Ai vậy ? Về cái gì ?”

“Ông ngạc nhiên à ? Bây giờ tôi mới là người không hiểu. Bệnh

viện của ông đang bị kiện vì kê nhầm đơn thuốc”.

“Việc kiện cáo ấy hoàn toàn vớ vẩn. Nó là một trò đùa”,

Whiteley cười. “Đây là một bệnh viện, một nơi rất tốt, trừ việc
những bệnh nhân bị chết. Chúng ta đang sống trong một thời đại
thích kiện tụng”.

“Mặc dù vậy, tôi có một vài câu hỏi cho ông”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.