KÝ SỰ ĐÒI NỢ - Trang 125

Mấy hôm nay, để quên con người “bạc bẽo“ ấy, tôi đã cố trở lại

thói quen bình thường, với thời gian biểu đầy ắp những việc có ích
lẫn vô tích sự: đi làm, đi câu, lôi mấy cái xe máy ra rửa, và lượn lờ cà
phê chém gió cùng mấy thằng bạn cứt…

Lang thang vật vờ với mấy con cá bé tí cả buổi chiều ngoài

đồng chỉ để bớt nghĩ về một đứa con gái gần như xa lạ. Nhưng rốt
cuộc cá câu về chả biết nên vứt đi hay cho mèo hàng xóm, mà nhớ
thì vẫn hoàn nhớ. Không thể vứt nỗi nhớ như vứt mấy con cá khốn
kiếp, bé tí và tanh lòm kia được.

Mấy thằng bạn rốt cuộc cũng chỉ là bạn, cho dù tri kỷ đi nữa

thì cũng… cóc yêu nhau được.

Tối về, sau khi làm tuần trà, nghe như vịt nghe sấm vài bản

giao hưởng của Bét cho tâm hồn tĩnh lại, nghĩ quẩn, ừ tại sao tôi lại
chơi trò mèo vờn chuột với nàng nhỉ? (cả nàng cũng rứa). Phải chăng
tôi chưa thật lòng, chưa tha thiết với mối quan hệ này? Tôi đã làm
được gì cho nàng hay chỉ chém gió dăm ba câu nhạt toẹt (mà cứ tưởng
là hay), vài hành động “nghĩa hiệp“ bốc đồng kiểu anh hùng rơm
nửa mùa?

Nhưng dù sao tình cảm của tôi là không thể phủ nhận. Kể từ sau

khi chia tay ex, duy nhất cho đến lúc này tôi mới thấy rung động
thật sự với một đứa con gái. Nhiều khi vơ vẩn nghĩ tôi yêu nàng vì
cái gì? Đẹp? Nàng không đến mức nghiêng xóm nghiêng làng (thật,
giá nàng xấu đi chút nữa vẫn yêu như thường). Tâm hồn và sự hiểu
biết chắc thua xa ex. Nhưng ở nàng có chút duyên ngầm khiến
tôi càng nhìn càng thấy không nên quay mặt ngó sang đứa bên cạnh
nữa…

Rà danh bạ, tên nàng tôi ghi “Giamilia“ (nữ nhân vật trong cuốn

“Giamilia của tôi“ của Chingiz Aitmatov – một người tôi mê). Bên kia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.