KÝ SỰ ĐÒI NỢ - Trang 144

đấm vai tôi bảo anh rành khun ni (dịch ra: anh chỉ được cái khôn
thôi).

“Anh nói đi, răng lại đặt tên sông nớ là Tô Lịch?“

Nàng cứ như người giời. Hỏi những câu không đúng… hoàn cảnh

chút nào. Tôi vòng tay ôm qua eo nàng, bảo đùa chứ giừ tạm thời anh
nỏ nhớ chi nựa, để lát về hỏi thằng Gúc gồ chấm Tiên Lãng rồi
nhắn tin cho em sau nha. Nàng làm động tác co người lại nhưng vẫn
để yên. Được hai phút tôi bỏ tay ra. Im lặng.

“Anh Huy…“

Nàng lay lay đầu gối tôi. Chắc nàng nghĩ tôi đang thiền.

“Chi mà anh ngơ ngơ rứa?“

Tôi không dám nói cho nàng biết là tôi không ngơ. Khoảnh

khắc này như một thằng vừa nhìn lại vé số và biết tôi trúng giải
đặc biệt. Nó cần phải tạm thời thoát nhanh ra khỏi trạng thái hồi
hộp, nếu không nó sẽ vỡ tim trước khi chờ đến ngày lĩnh thưởng.
Còn tôi, tôi đang cố giữ cho cái đầu thật lạnh.

“Có khi nào em chợt thấy nhớ anh không?“, tôi vẫn mắt nhìn xa

xăm.

Huyền im lặng mất vài phút. Mãi mới rụt rè nói lí nhí trong cổ.

“Nếu em nói… có thì anh có tin không?“

Tôi lắc đầu.

Nàng xoay người nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tiếp tục im lặng trong 5 phút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.