KÝ SỰ ĐÒI NỢ - Trang 149

hai cái kẹo, nhọ quá). Chợt nàng lay lay vai tôi thì thầm, “Có ai gọi
anh ạ!“. Định bảo kệ nó nhưng thôi.

“Chết rồi… mẹ gọi!“

Huyền cuống quýt ngồi ngay ngắn lại như thể phụ huynh

đang đứng ngay sau lưng…

Hờ, mẹ nàng thật biết chọn thời điểm để gọi.

Huyền nghe máy, giọng nhát gừng, đại khái là bảo chúng con

đang đến nhà cậu chơi, lát nữa về. Đầu dây thép bên kia nói chi
không biết, chỉ thấy Huyền tắt máy với vẻ mặt không mấy dễ
chịu.

“Về anh, mẹ giục về!“

“Chắc ông bạn vàng nớ đang dỗi ở nhà rồi.“

“Nỏ biết, nhưng em cũng đoán rứa.“

“Bạn í có quả điều khiển từ xa thật là lợi hại.“

“Có lẹ rứa mất, hức, em tức cái kiểu ni lắm.“

Anh còn tức hơn, cơ mà thấm nhuần câu dặn dò ngày xưa của

ex, “Đàn ông con giai mà hay giận dỗi với tự ái vặt thì nên ra chợ vỉa
hè mua cái váy 15 ng-hìn diện cho đẹp mặt“, nên anh đây kìm lại
được.

(Nói lại nhớ hồi sinh viên xóm trọ có một thằng đại ca, thằng

này tán gái đạt đến mức thượng thừa, mỗi đêm ra quán trà chanh có
thể cưa đổ 12 em chỉ bằng ba tấc lưỡi.

Cả xóm con trai mười một thằng, đứa nào cũng ngưỡng mộ vô

cùng. Một hôm đại ca bảo, “Chúng mày có muốn được như tao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.