KÝ SỰ ĐÒI NỢ - Trang 147

“Ừm, lại giàu nữa chơ.“

Nàng ngại ngùng khi nghe tôi nói câu đó. Trong sâu thẳm lòng

tôi, liệu nàng có đặt tôi và thằng “yên tâm“ lên bàn cân không? Có
thấy rằng không nên yêu một thằng nghèo hơn chỉ vì tri thức của
nó nhỉnh hơn thằng kia? Ngồi trong bóng tối, bằng tất cả sự
khách quan, tôi tự nhận ra rằng ngoài tấm bằng đại học đang vứt
trong đáy tủ và công việc khù khoằm của một thằng trông kho vật
liệu với mức lương hai triệu sáu trăm ngàn, thì tôi chẳng có gì nổi bật
so với đám thợ hàn, thợ sơn lẫn mấy thằng cắt tóc phố huyện.
Nói tóm lại, trong mắt “xã hội“, không thằng nào cảm thấy “thơm
lây“ vì chơi hay quen được với tôi.

“Anh nớ gọi anh ạ!“

Nàng giật tay áo tôi “thông báo“. Giật hết cả mình.

“Nghe đi!“

Xui dại phát chơi, xem nàng diễn kiểu gì.

“Nỏ.“

“Em không nghe thì tí nữa nó xới tung cái làng ni lên đó!“

Tôi đùa mà như thật. Thật sự lúc này tự nhiên tò mò về mối

quan hệ của nàng với cu ấy lắm. Nhưng tôi không dại gì mở miệng
ra hỏi, vì biết trước kiểu chi cũng “bọn em chỉ là bạn“, “anh nớ là
anh kết nghĩa“ bla bla. Nhưng để yên thế này thì ấm ức, với lại tôi
chẳng hơi đâu đi dò ý một đứa con gái để biết nó có yêu thằng abc
hay không.

“Em này…“

“Dạ.“

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.