KÝ SỰ ĐÒI NỢ - Trang 178

Vào phòng chụp, leo lên cái bàn trắng tinh, trên đầu là cái máy

chụp to như miệng cống thoát nước, cứ xoay tròn nhìn ghê vãi.

Xong, tay kỹ thuật bảo anh ra ngoài đợi chút.

Tôi lò dò và thất thểu đi ra hành lang. Ngoài này bệnh nhân đi lại

tíu tít. Tựa vào cửa sổ nhìn xuống đường. Tiếng bà bán bánh mỳ
chửi mả cha đứa mô hỏi rồi không mua làm bà ế đếch bán được
hàng; tiếng chị lao công cười rinh rích vì hôm qua đánh đề 35 nó
lộn thành 53; một đôi chòe đất đuổi nhau trên cành lộc vừng… Chao
ôi, những âm thanh và hình ảnh quen thuộc hằng ngày sao lúc này,
khoảnh khắc này có ý nghĩa đến thế? Nó gợi lên cảm giác thèm
sống như thằng Chí Phèo thèm lương thiện lúc tỉnh dậy trong cái
chòi canh cá ven đường.

Tôi sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc yếu lòng đó. Tất cả

dường như đang chấm hết từ từ. Chỉ lúc nữa thôi, tay bác sỹ sẽ gọi
tôi sang phòng khác rồi vỗ vai an ủi, “Chia buồn với em nha, về
nhà ăn uống, sống thêm được ngày mô thì hay ngày đó em ạ… bla
bla“. Xong đút tọt 400 nghìn của tôi vào túi quần mà không cần
vào vào sổ.

Nhưng bây giờ thì vẫn phải đợi kết quả.

Trong lúc đứng đợi vật vờ, nghĩ thế nào bèn gọi điện cho Ốc.

Chắc sợ cảm giác cô độc quá. Thèm một bàn tay, thèm cái ôm, thèm
một câu tếu táo vui vui để hy vọng rằng: tôi không thể chết được
dễ dàng như vậy!

Tôi bảo đến đây luôn được không? Anh đang ở viện. Ốc ngạc

nhiên, hỏi han một lúc rồi bảo em đang bận việc. Có chi mà cần em
đến rứa? Khám thai à? Hihii… Tôi bảo đếch đùa đâu, không đến
thì thôi. Nỏ cần nữa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.