KÝ SỰ ĐÒI NỢ - Trang 176

Lúc ấy tôi chỉ buồn cười, tuyệt nhiên không tức giận gì. Bậc

quân tử không vì tiểu khí mà làm hỏng việc lớn, câu củ chuối này tôi
luôn nhớ láng máng trong đầu. Giờ thì chả có việc gì lớn để mà hy
vọng nữa, nhưng đôi co hơn thua nhau ba tấc lưỡi trong hoàn cảnh
này, khung cảnh này… vốn không hợp với tính tôi nữa rồi. Nên
nhìn bên ngoài có thể tạm kết luận tôi thuộc dạng khù khờ, ít tranh
luận, chỉ lấy võ cười làm bài tủ.

Nấn ná một lúc, đồng hồ chỉ 10 giờ. Tôi xin phép ra về thì gặp

cu Ngọc ngoài ngõ, nó khoe được lưng giỏ nhái, giờ vô làm thịt, rán
lên ta uống riệu. Tôi bảo để bữa khác, muộn rồi anh té đây, với cả
đang có việc ở nhà. Soi đèn pin vô mặt tôi, có lẽ ngó thấy thái độ
không ổn lắm, nó trợn mắt.

“Ai nói chi anh à? Có chuyện chi à? Răng nhìn u ám rứa???“

Tôi bảo không, anh hơi buồn ngủ. Vừa lúc đó Huyền đi ra nên

cu Ngọc lầm lũi bước vào trong sân. Tôi bảo em vô nhà đi, không mẹ
nói đó, anh về đây! Nàng nắm lấy tay tôi, lắc lắc định nói gì
nhưng không thốt ra được.

Trên đường về lòng ngổn ngang trăm mối. Đường mờ mờ, ảo ảo,

giá có trận mưa thật to nữa thì rất hợp tâm trạng (nhưng mưa xừ nó
từ lúc chiều rồi còn đâu). Ngang qua cầu tràn, tôi dừng lại nhìn
nước trôi lững lờ dưới sông. Tựa vào xe, hút điếu thuốc, thấy đời
nát như tương đang vẫy gọi. Nghĩ: thế là hết rồi, chẳng còn gì đê
mà bấu víu vào cuộc sống vốn đã tẻ nhạt này nữa. Tất cả quay
lưng lại với ta kể cả những điều đơn giản nhất mà ai cũng có. Thấy
gió se se thổi qua má. Thấy mắt cay cay và ướt nhẹp. Hình như
đứng một lúc nữa sẽ có nước mắt.

Thôi về thôi, đã bao lần tôi trải qua cảm giác thế này nhưng

cuối cùng có khá hơn được đâu. Dừng lại thứ cảm xúc giữa đường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.