KÝ SỰ ĐÒI NỢ - Trang 211

C

Chương 23

hú Đoàn châm thêm rượu vào cái chén hạt mít bé tẹo, nháy
mắt nháy mắt bảo đừng vội, có chi tau tác động thêm cho,
thôi uống tiếp đi. Tôi ngửa cổ làm cái ực (như muốn nuốt
hết sự chua chát vào lòng). “Nỏ ăn thua, có lẹ em nó không

ư

ng cháu rồi. Nhìn là biết ngay chú ơi, cháu tỉnh lắm.“

Xoay xoay cái chén trên tay, chú Đoàn trầm ngâm, thật ra chú

cụng thích thằng rể như mi, nhưng hắn không ưng thì kể cũng khó.
À hay là để tau giới thiệu cho đám ni. Tôi hỏi đám mô chú, nhìn ra
răng? Lạo xạo với củ lạc sống trong mồm, mắt lão sáng lên, “Con
ni trước làm công nhân giày da trong Nam, giừ đang về chợ búa với
mẹ“. Tôi thờ ơ, “Xinh không chú?“. Chú Đoàn bảo, “Nhìn cụng được.
Nói chung to khỏe“. Suýt nữa thì phun cả hớp riệu nhung hiêu vào
mặt chú…

Tôi cười như mếu, nghĩ thầm, mẹ kiếp, đời tôi càng ngày càng

phú quý giật lùi, càng ngày càng trở nên “mất giá“ là sao??? Ex
biết tôi giờ này tôi vẫn đang lông bông đi tìm “một nửa“ theo kiểu gà
què ăn quẩn cối xay như này thì nhục không để đâu cho hết. Nhục
hơn nữa là vì ex mà suốt bao năm qua (mặc dù cố gạt nàng ra khỏi
tâm trí) dường như không phải tôi đi tìm tình yêu, mà là đi tìm chính
cái bóng của nàng (một cách vô thức). Có lẽ cuộc đời này tôi sẽ mãi
mãi nợ nàng, mãi mãi không thể nào thoát ra khỏi cái bóng quá lớn
ấy sao???

Làm thêm đôi chén, bắn nốt bi thuốc lào, đứng lên chào về.

Ra ngõ, chú Đoàn vỗ vai “Bựa ni thằng cháu kết con đề chi mồ?“.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.